Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Tôi mất hai tiếng đồng hồ để ra được khỏi phòng ngủ.

Tôi không có điện thoại để bàn nên chẳng thể nào gọi điện cầu cứu, còn cửa sổ thì đã bị khung sắt chắn mất. Tôi làm gãy cái dũa móng tốt nhất khi cố gắng xử lý then cửa, nhưng cuối cùng tôi cũng mở được cánh cửa ấy và đi ra ngoài hành lang hẹp.

Chỉ có ba phòng trong căn hộ của tôi – bếp, phòng ngủ và một phòng tắm bé xíu – và dù có thể nhìn rõ toàn bộ chúng từ bên ngoài phòng ngủ, tôi vẫn không kiềm được mình đứng ở cửa nhìn vào từng phòng, thậm chí kiểm tra tủ buýp phê ở hành lang nơi tôi cất máy hút bụi. Tôi muốn chắc chắn là hắn đã rời khỏi đây.

Đầu tôi ong ong còn tay thì run rẩy khi tôi lần tìm đến bậc thềm trước cửa nhà hàng xóm. Tôi thấy mình ngoái lại nhìn con phố tối om trong lúc chờ bà ấy trả lời. Tôi đoán lúc đó khoảng bốn giờ sáng và phải mất một lúc lâu cùng rất nhiều lần đập cửa thình thình thì bà ấy mới dậy.

Tôi nghe thấy tiếng càu nhàu xen cùng tiếng chân bà Johnson bước xuống cầu thang, và khi bà mở cửa, khuôn mặt bà trộn lẫn giữa vẻ bối rối vì bị đánh thức và hoảng sợ, nhưng nhìn thấy tôi rúm ró trên bậc thềm trong bộ váy ngủ, mặt và tay dính máu, thì vẻ mặt bà thay đổi lập tức và bà gỡ dây xích.

“Ôi Chúa ơi! Có chuyện gì vậy?”

“Cháu bị trộm vào nhà.”

Tôi nói khó nhọc. Không biết là do không khí lạnh mùa thu hay do cú sốc, nhưng tôi bắt đầu run tới độ gần như co giật, răng va vào nhau dữ đến mức trong đầu tôi thoáng hiện hình ảnh hãi hùng là chúng vỡ thành từng mảnh. Tôi xua ý nghĩ ấy đi.

“Cháu đang chảy máu kìa!” Gương mặt bà Johnson đầy hoảng hốt. “Ôi, Chúa phù hộ, cháu vào đây, vào đây.”

Bà dẫn tôi vào phòng khách trải thảm họa tiết cánh hoa. Nhà bà nhỏ, tối tăm và nóng quá thể, nhưng ngay lúc này tôi thấy nó chẳng khác nào một thánh đường.

“Ngồi xuống, ngồi xuống đi.” Bà chỉ vào một cái ghế sô pha nhưng đỏ rồi lẩy bẩy quỳ gối để bật bếp lò chạy ga. Bếp lò kêu lách tách rồi bùng cháy, và tôi cảm thấy nhiệt độ tăng thêm một độ khi bà nhăn nhó đứng lên. “Để ta làm cho cháu ít trà nóng.”

“Cháu ổn ạ, bác Johnson. Bác có nghĩ…”

Nhưng bà nghiêm nghị lắc đầu. “Khi cháu bị choáng thì không gì bằng uống một cốc trà ngọt nóng.”
Thế là tôi ngồi đó, đôi tay run rẩy ôm lấy gối, trong khi bà Johnson đi quanh căn bếp nhỏ rồi quay lại với hai cái cốc trên khay. Tôi với lấy cốc gần hơn rồi nhấp một ngụm, nhăn mặt lại khi hơi nóng áp vào vết cắt trên tay. Trà ngọt quá, đến mức tôi hầu như chẳng nhận ra vị máu tan trong miệng, và tôi đồ rằng thế là điều tốt.

Bà Johnson không uống mà chỉ nhìn tôi, trán bà nhăn lại đầy quan ngại.

“Hắn có…” Giọng bà ấp úng. “Hắn có làm hại cháu không?”

Tôi biết bà định nói gì. Tôi lắc đầu, nhưng tôi uống thêm một ngụm nóng rẫy nữa rồi mới trả lời.

“Không ạ. Hắn không động vào cháu. Hắn đóng sập cánh cửa vào mặt cháu nên cháu mới bị xước má. Rồi cháu lại làm đứt tay trong lúc cố thoát khỏi phòng ngủ. Hắn khóa cháu ở trong đó.”

Tôi đột nhiên thấy thoáng qua trong đầu hình ảnh mình cầm dũa móng và kéo đập liên hồi vào then cửa. Judah lúc nào cũng trêu tôi vì cứ đòi phải đồ nào việc nấy – bạn biết đấy, không được vặn ốc phích bằng mũi dao, hay nạy vành xe bằng xẻng bứng cây. Mới cuối tuần trước anh ấy còn cười chuyện tôi cố gắng sửa đầu vòi hoa sen bằng băng dính đen, rồi dành cả buổi chiều vật vã gắn lại cái vòi bằng keo epoxy. Nhưng anh ấy đã đi Ukraina và giờ tôi chẳng thể nghĩ đến anh ấy. Nếu tôi làm thế, tôi sẽ khóc, mà nếu tôi khóc, thì tôi sẽ khóc mãi không thôi.

“Ôi, cháu đáng thương.”

Tôi nuốt nước bọt.

“Bác Johnson, cảm ơn bác vì cốc trà – nhưng cháu qua đây để hỏi xem liệu mình có thể gọi nhờ điện thoại không? Hắn lấy điện thoại di động của cháu nên cháu không gọi được cảnh sát.”

“Tất nhiên rồi. Cháu uống trà đi, rồi ra kia mà gọi.” Bà chỉ tay về phía mặt tủ phủ khăn lót, bên trên đặt một thứ chắc hẳn là chiếc điện thoại quay số cuối cùng ở London không nằm trong một cửa hiệu đồ cổ Islington. Tôi ngoan ngoãn uống hết trà rồi mới nhấc điện thoại lên. Trong một thoáng ngón tay tôi huơ trên số “chín”, nhưng rồi tôi thở dài. Hắn đã đi rồi. Họ còn biết làm gì khi đến nơi? Sau cùng thì đây cũng không còn là trường hợp khẩn cấp nữa.

Thay vì vậy, tôi quay số 101 – đường dây không khẩn cấp – và đợi được nối máy.

Rồi tôi ngồi và nghĩ đến khoản bảo hiểm mà tôi không có, chiếc khóa cường lực tôi đã không lắp, và cái đêm hôm nay đã trở thành một mớ hỗn độn.
Nhiều tiếng sau tôi vẫn nghĩ về những điều đó trong khi nhìn thợ khóa khẩn cấp thay thế then gài cửa trước lỏng lẻo bằng một cái khóa chết, và nghe ông ta giảng giải về an ninh nhà ở lẫn móc mỉa cái trò đùa mà thực chất là cửa sau căn hộ nhà tôi.

“Tấm ván đó chỉ là gỗ ép không hơn, cô gái ạ. Sút một phát là nó bung ra ngay. Muốn tôi làm thử cho xem không?”

“Không,” tôi vội đáp. “Không, cảm ơn. Tôi sẽ sửa nó sau. Ông không sửa cửa đúng không?”

“Không, nhưng bạn tôi thì có. Tôi sẽ cho cô số cậu ấy trước khi ra về. Trong khi chờ đợi, cô nên nhờ chồng đóng một miếng gỗ dán hai phân lên tấm ván đó. Cô không muốn sự việc tối qua lặp lại đâu.”

“Tất nhiên là không,” tôi đồng ý. Đúng là câu nói giảm nói tránh của năm.

“Bạn tôi làm cảnh sát nói một phần tư số vụ trộm sẽ tái diễn. Mấy gã trộm sẽ quay lại để kiếm thêm.”

“Tuyệt,” tôi yếu ớt nói. Đúng là thứ tôi cần nghe.

“Hai phân nhé. Có muốn tôi viết ra cho chồng cô không?”

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x