Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Chương 2

Sáng hôm sau, tôi tới trường sớm hơn mọi ngày.

Hôm qua, sau khi về tới nhà, trong đầu tôi vẫn lởn vởn khuôn mặt chực khóc của Kotobuki. Bị cô nàng nói ghét mình trước mặt mọi người khiến tôi rất sốc, nhưng tôi càng sốc hơn khi dường như bản thân Kotobuki mới là người bị tổn thương hơn cả. Cứ như thể chính tôi chứ không phải cô nàng đã nói ra những lời đó… Lúc ngồi trước bàn học viết “điểm tâm” cho chị Tooko, vấn đề này vẫn một mực quấn lấy tâm trí tôi, khiến tay tôi hoàn toàn không thể di chuyển được. Vậy nên tôi vừa lầu bầu vừa hoàn thành bài văn lấy chủ đề từ “bươm bướm” “núi Osore” và “vận động viên lướt sóng” mang hương vị của món bánh trứng vani nhẹ nhàng làm dịu tâm hồn, mặc dù đến cuối cùng chính tôi cũng không biết nó cách cái tiêu chuẩn “nhẹ nhàng làm dịu tâm hồn” bao xa.

Vẫn chưa đến giờ vào lớp nên tôi định tới phòng câu lạc bộ sửa lại bài văn.

Cảm nhận bầu không khí lạnh cắt da cắt thịt, tôi bước qua cổng trường, đúng lúc này, tôi nhìn thấy bóng dáng của Kotobuki.

Ồ?

Dưới tầng mây u ám, Kotobuki bước liêu xiêu qua cửa trước của dãy nhà học, trông cô nàng rất lạ, cực kì không có tinh thần.

Có chút lo lắng, đôi chân tôi tự nhiên tăng tốc đuổi theo sau.

Kotobuki đứng sững trước tủ đựng giày, hai mắt trống rỗng.

Mặt cô nàng tái mét, tôi hoàn toàn không cảm thây chút sức sống nào trên người cô nàng.

– Kotobuki.

Chỉ đến khi tôi cất tiếng gọi, cô nàng mới giật mình ngẩng đầu lên.

– …Inoue.

Yếu ớt gọi tên tôi bằng giọng khàn đặc, nước mắt trào lên trong đôi mắt ương bướng mọi khi của Kotobuki.

Tôi sợ hãi kêu lên.

– C-Cậu làm sao vậy! Nếu là vì chuyện hôm qua…

– …Không phải. Là Yuuka, cậu ấy…

Yuuka?

Khoảnh khắc tiếp theo, hai tay Kotobuki ôm lấy mặt và bật khóc nức nở.

– Yuuka biến mất rồi. Tôi… Tôi phải làm sao bây giờ…- Nào nào, có chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Được rổi, đừng khóc nữa, nói cho tôi nghe đi?

Tôi vừa cố gắng dỗ dành Kotobuki đang khóc thút thít như một đứa trẻ, vừa cầm tay dẫn cô nàng tới phòng câu lạc bộ, ở đó, tôi lấy ghế xếp để cô nàng ngồi xuống.

Kotobuki vẫn thút thít, cơ thể run rẩy, ống tay áo khoác ngoài và váy đồng phục đều ướt đẫm vì nước mắt. Sau khi khóc một hồi lâu, cô nàng mới bắt đầu kể cho tôi biết đã có chuyện gì xảy ra.

Thì ra một người bạn của cô nàng tên Mito Yuuka hiện đang mất tích.

Hôm qua, sau khi chạy ra thư viện, Kotobuki đã tới nhà Mito.

Nhưng khi đến nơi, cô nàng chỉ thấy một căn nhà trống rỗng với cửa kính vỡ nát, hoàn toàn không có dấu vết của người sinh hoạt trong đó. Cảm thấy kinh ngạc, cô nàng thử hỏi hàng xóm xung quanh thì mới hay tin nhà Mito vì thiếu nợ không trả được nên đã bỏ trốn trong đêm từ hai tháng trước rồi.

– …Ư, tôi và Yuuka mỗi ngày đều nhắn tin cho nhau, thỉnh thoảng còn gọi điện, tháng trước hai chúng tôi còn đi mua đồ cùng nhau, vậy mà cậu ấy lại chưa một lần nói cho tôi biết về việc chuyển nhà. Híc… Tôi làm sao biết nhà của Yuuka lại xảy ra chuyện như vậy chứ… Tối qua, tôi đã thử nhiều lần gọi điện cho Yuuka, nhưng đều chẳng có ai bắt máy. Cho dù tôi nhắn tin cậu ấy cũng không trả lời. Bình thường Yuuka luôn nhắn tin trả lời tôi ngay lập tức… Rốt cuộc Yuuka đã đi đâu rồi…

Kotobuki khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, tâm trạng cô nàng hiện tại có lẽ đang rất hỗn loạn, trông cô nàng thật yếu đuối và nhỏ bé, cứ như thể nếu không có ai làm chỗ dựa Kotobuki sẽ sụp đổ ngay bây giờ. Nước mắt rơi lã chã trên đầu gối của cô nàng.

Chuông vào học vang lên, sinh hoạt đẩu giờ đã kết thúc, hiện tại đang là tiết một.

Nếu là lúc trước, tôi thật sự không thể tưởng tượng được sẽ có ngày mình cúp tiết để ở chung với một cô gái.

Nhưng chứng kiến Kotobuki vì bạn bè mất tích mà bị sốc, rồi khóc đến khàn cả giọng như vậy, tôi thật sự không nỡ bỏ cô nàng lại một mình.

Cũng có khi vì hôm qua chứng kiến vẻ mặt ấy của cô nàng cho nên tôi đã sinh ra cảm tình dư thừa nào đó cũng nên.

– Đừng khóc nữa, Kotobuki. Tôi sẽ cùng cậu tìm bạn Mito. Trước tiên chúng ta thử tới trường của bạn ấy và hỏi người quen của bạn ấy xem sao? Cậu thấy thế nào, tôi cũng sẽ cố hết sức.

Kotobuki vừa khóc vừa khẽ gật đầu.

Sau khi về nhà. Tôi mở máy tính lên và thử tra trên mạng.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x