Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Ánh nắng mặt trời màu lam ngọc ,thảm tảo biển dợn sóng ,và làn gió mặn mòi nồng nàn đến mức có thể nếm được chào đón Georgeanne tới bờ biển Thái Bình Dương .Cánh tay cô bỗng nổi da gà khi cô nhướng mắt lướt nhìn đại dương xanh thẳm dâng lên cuồn cuộn và những con sóng bạc đầu tung bọt trắng xoá.

Tiếng kêu náo loạn của đám mòng biển đâm thủng bầu không trung khi John lái chiếc Corvette ngược lên lối xe của một ngôi nhà màu xám chẳng có gì nổi bật với những cánh cửa chớp màu trắng. Một người đàn ông đứng tuổi mặc áo phông không tay, quần cộc polyester màu ghi xám, đi tông cao su rẻ tiền đứng bên hiên nhà.

Ngay khi xe dừng bánh, Georgeanne với lấy tay nắm ,mở cửa và bước ra. Cô không đợi John giúp mình – đằng nào cô cũng chẳng tin anh sẽ giúp cô. Sau khi ngồi trong xe một tiếng rưỡi đồng hồ, với chiếc áo nịt không dây cọ vào người , cô đau đến mức đã nghĩ rốt cuộc mình cũng sắp nôn.

Cô kéo gấu váy hồng xuống dưới đùi, rồi với lấy va li và giày. Gọng sắt của áo nịt chọc vào sườn khi cô cúi xuống nhét chân vào đôi giày hồng.

“Chúa ơi, con trai” người đàn ông đứng trên hiên lầm bầm gọi bằng giọng gay gắt. “Lại một vũ nữ nữa hả?”

John nhăn trán cau có khi dẫn Georgeanne tới cửa trước. “Ernie, cháu muốn giới thiệu với ông, cô Georgeanne Howard. Georgie, đây là ông tôi, Ernest Maxwell.”

“Chào ông ạ.” Georgeanne chìa tay ra bắt rồi nhìn vào khuôn mặt già nua giống diễn viên Burgess Meredith đến kì lạ.

“Dân miền Nam…hmmm.” Ông quay người dợm bước vào nhà.

John giữ cánh cửa kính mở cho Georgeanne bước vào ngôi nhà toàn đồ vàng nhạt, xanh lá và xanh lam tươi sáng, tạo ấn tượng rằng cả khung cảnh rộng lớn ngoài kia đang ùa cả vào phòng khách. Mọi thứ dường như đều được lựa chọn cho phù hợp với đại dương và bờ cát – mọi thứ trừ chiếc ghế sofa Naugahyde màu đen dán băng dính vải màu bạc và hai cây gậy chơi khúc côn cầu đã gãy đặt nghiêng thành hình chữ X trên chiếc tủ trưng bày chật đầy cúp lưu niệm.

John với lấy chiếc kính râm rồi quẳng xuống bàn cà phê bằng gỗ có mặt kính. “Có một phòng dành cho khách ở cuối hành lang, phòng cuối cùng bên tay trái. Phòng tắm ở bên phải,” anh nói khi đi ngang phía sau Georgeanne để bước vào bếp. Anh chộp lấy một lon bia trong tủ lạnh và bật nắp. Đưa lon bia lên miệng, anh đứng tựa vai vào cửa tủ lạnh đã đóng.

Lần này anh đã làm mọi thứ bát nháo cả lên rồi. Lẽ ra anh không bao giờ nên giúp Georgeanne, và mẹ kiếp, dứt khoát là anh không bao giờ nên đưa cô ta đi theo. Anh đã không muốn giúp, nhưng lúc ấy cô ta cứ nhìn anh chằm chặp, trông sợ hãi và cô cùng yếu đuối, và thế là anh đã không thể bỏ mặc cô lại bên đường. Anh chỉ còn biết đặt hết hy vọng vào việc Virgil sẽ không bao giờ phát hiện ra chuyện này.

Anh đẩy mình khỏi tủ lạnh rồi trở lại phòng khách, Ernie đã thả mình xuống chiếc ghế thư giãn yêu thích của ông, chăm chú nhìn Georgeanne. Cô đứng bên lò sưởi với mái tóc rối tung vì gió và chiếc váy hồng bé xíu nhăn nhúm. Cô có vẻ kiệt sức, nhưng ánh mắt của Ernie cho anh thấy cô còn ngon lành hơn cả một bữa tiệc Buffet cho phép ăn thoả thích.

“Có chuyện gì à, Georgie?” John hỏi, và đưa chai bia lên miệng. “Sao cô còn chưa thay đồ?”

“Tôi có chút rắc rối,” vẫn giọng kéo dài kiểu miền Nam, rồi nhìn anh. “Tôi chẳng có bộ quần áo nào cả.”

Anh đưa chai bia lên chỉ. “Thế trong va li kia có gì?”

“Mỹ phẩm.”

“Mỗi thế thôi?”

“Không.” Cô liếc vội Ernie. “Cả đồ lót và ví.”

“Quần áo của cô đâu?”

“Trong bốn cái va li để sau chiếc Rolls-Royce của Virgil.”

Có vẻ như anh sẽ không chỉ phải cho cô ta ăn, cho cô ta ở, mà còn phải cho cô ta mặc nữa. “Trời ạ,” anh nói, rồi để chai bia lên bàn cà phê và dẫn cô tới cuối hành lang vào phòng mình. Anh bước tới tủ quần áo, lôi ra một chiếc áo phông cũ màu đen và một chiếc quần soóc dải rút màu xanh lá trong ngăn tủ. “Đây,” anh nói, quẳng chúng lên trên tấm chăn màu xanh da trời phủ trên giường trước khi quay người đi thẳng ra cửa.

“John?”

Tiếng cô mấp máy gọi khiến John dừng bước, nhưng anh không quay lại. Anh không muốn thấy cái nhìn sợ hãi trong đôi mắt xanh lá của cô. “Gì thế?”

“Tôi không thể tự mình cởi cái váy này. Tôi cần anh giúp.”

Anh quay lại thấy cô đang đứng trong dải nắng vàng tràn vào phòng từ ô cửa sổ.
“Có mấy cái cúc nhỏ xíu phía trên.” Cô ngượng nghịu chỉ.

Cô ta không chỉ muốn quần áo của anh, mà còn muốn anh cởi đồ cho cô ta.

“Chúng trơn tuột,” cô giải thích.

“Quay người lại,” anh yêu cầu, giọng sắc lẹm khi anh bước thẳng tới chỗ cô.

Cô không nói gì, quay nghiêng sang anh, đối diện với tấm gương tủ. Giữa đôi vai mịn màng của cô, bốn cái cúc nhỏ xíu cài chặt phần thân trên váy. Cô hất tóc sang một bên , để lộ những sợi tóc tơ loăn xoăn mới nhú ngay bên dưới đường viền chân tóc. Làn da cô, tóc cô, giọng nói miền Nam của cô, tất cả những gì thuộc về cô đều mềm mại.

“Làm thế nào cô chui vào được thứ này?”

“Tôi có người giúp,” cô nhìn anh qua tấm gương. John chẳng nhớ nổi có lần nào mình từng giúp một phụ nữ cởi đồ mà sau đó lại không đưa cô ta lên giường, nhưng anh cũng không định đụng chạm vào người cô dâu bỏ trốn của Virgil nhiều hơn mức cần thiết. Anh đưa tay lên giật mạnh cho tới khi một chiếc cúc nhỏ tuột khỏi khuyết áo.

“Tôi không thể hình dung được những gì tất cả bọn họ đang nghĩ lúc này, Sissy đã cố cảnh báo tôi đừng cưới Virgil.Tôi cứ ngỡ mình có thể vượt qua được chuyện này ,nhưng rồi tôi lại thấy mình không thể.”

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x