Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau bản quyền thuộc về tác giả & nhà xuất bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Chương 2

SCARLET NHÌN THẤY ÔNG GILLES đang đứng sau quầy, rưới sốt kem trắng béchamel lên chiếc sandwich kẹp giăm bông. Cô đi vòng sang phía đối diện, huơ tay thu hút sự chú ý của ông và nhận lại một cái cau mày khó chịu.

“Xong rồi” Cô cau có nói – “Ông kí nhận hộ tôi cái”

Ông Gilles xúc khoai tây rán vào đĩa bánh kẹp rồi đẩy cái đĩa thức ăn về phía Scarlet. “Bê cái này ra bàn số 1 rồi quay lại đây là tôi kí xong.”

Scarlet tức giận, thẳng thừng từ chối. “Tôi không làm việc cho ông, ông Gilles ạ”

“Cô nên cảm thấy biết ơn vì cô tôi đã không bắt cô quay trở ra ngoài và lau sạch chỗ cà chua kia.” Ông ta quay lưng về phía Scarlet, cái áo sơ mi trắng ướt sũng mồ hôi đã ngả sang màu ố vàng.

Ngón tay của Scarlet giật giật, chỉ chực cầm cái bánh kẹp lên ném vào gáy ông ta – cô rất muốn so sánh với cảm giác ném cà chua khi nãy. Nhưng giấc mơ đó đã nhanh chóng tan thành mây khói khi cô hình dung ra khuôn mặt nghiêm nghị của bà nội. bà sẽ thất vọng thế nào khi trở về nhà và phát hiện ra Scarlet vừa làm mất đi một trong những khách hàng trung thành nhất của gia đình chỉ vì một cơn giận dữ.

Scarlet hậm hực bưng đĩa bánh ra khỏi bếp, và suýt đụng phải nhân viên phục vụ từ bên ngoài đi vào. Quán Rieux không phải một cửa tiệm khang trang, nếu không muốn nói là khá tồi tàn – bàn ghế thì cọc cạch, chắp vá, không khí thì nồng nặc mùi dầu ăn, sàn nhà quanh năm nhớp nháp dính đầy dầu mỡ. nhưng trong một thị trấn nơi mà việc uống rượu và buôn chuyện là thú tiêu khiển của hầu hết người dân địa phương thì quán Rieux lúc nào cũng nhộn nhịp và đông khách, đặc biệt là vào các ngày chủ nhật – khi mà mọi nông dân trong vùng đều tạm gác công việc đồng áng của mình lại để nghỉ xả hơi.

Trong lúc chờ để có chỗ lách qua đám đông, sự chú ý của Scarlet đã dừng lại ở mấy cái màn hình phía sau quầy ba. Cả ba màn hình đều phát cùng một bản tin giống như đoạn băng đã lan tràn trên mạng suốt từ đêm hôm trước. Mọi người đang bàn tán về buổi vũ hội hằng năm ở Khối Thịnh Vượng Chung Phương Đông với vị khách mời danh dự là Nữ Hoàng Mặt Trăng và sự xuất hiện gây xôn xao dư luận của một cô gái cyborg nửa người nửa máy. Nghe đâu cô gái này đã bất ngờ đột nhập vào buổi khiêu vũ, bắn vỡ mấy cái đèn chùm và tìm cách ám sát bà nữ hoàng… nhưng cũng có thể người cô ta muốn ám sát là vị tân Hoàng đế mới lên ngôi. Mỗi người đưa ra một giả thuyết khác nhau. Màn hình dừng lại với hình ảnh cận cảnh của cô gái cyborg – mặt lấm tấm vết bẩn, mái tóc ướt nhẹp buộc túm lại đằng sau khá lộn xộn. Scarlet thấy thật khó hiểu khi một người ăn mặc như vậy lại có thể vượt qua được cửa hoàng cung, chứ chưa nói đến chuyện đặt chân vào buổi vũ hội.

“Đáng ra họ nên cho cô ta một phát súng nhân đạo, lúc cô ta ngã xuống cầu thang mới phải.” Roland, một khách quen của quán, lè nhè lên tiếng, đồng thời giơ một ngón tay lên giả vờ như đang bóp cò súng – “Nếu là tôi, tôi sẽ găm thẳng viên đạn vào giữa đầu cô ta. Và thế là… thoát nợ!”Mấy người ngồi quanh đó ồ lên hưởng ứng, khiến Scarlet phát buồn nôn. Cô đảo tròn hai mắt đầy khinh miệt rồi bê đĩa thức ăn đi tới bàn số 1.

Ngay lập tức cô nhận ra anh chàng đấu sĩ đường phố điển trai của Émilie, phần là nhờ dãy các vết sẹo và vết bầm tím nổi bật trên nước da màu oliu, nhưng lí do chính vẫn là vì hiện trong quán chỉ có mỗi mình anh ta là khách lạ, còn lại những người khác đều đã nhẵn mặt. anh ta trông nhếch nhác, khác hẳn với tưởng tượng của cô qua lời kể đầy chất thơ của Émilie, với mái tóc rối bù, chổng ngược tứ phía và một bên mắt sưng vù, tím ngắt.

Trước mặt anh ta là ba chiếc đĩa trống trơn ngoại trừ ít dầu ăn còn sót lại và vài miếng salat trứng cùng dăm ba lát cà chua và rau diếp chưa hề được đụng tới.

Scarlet không hề biết rằng mình đang nhìn chằm chằm vào anh chàng lạ mặt kia cho tới khi ánh mắt của họ chạm vào nhau. Mắt anh ta màu xanh biếc và đầy ma lực. Hai tay cô nắm chặt đĩa bánh, giờ thì cô đã hiểu tại sao Émilie lại mê đắm anh chàng này đến vậy. Anh ta có một đôi mắt đẹp đến hút hồn…

Lách mình qua đám đông, cô đặt đĩa thức ăn xuống trước mặt anh ta. “Anh gọi món bánh mì croquet monsieur?”

(croquet monsieur: bánh sandwich nướng kiểu pháp, kẹp giăm bong và phô mai, ăn kèm với nước xốt kem trắng béchamel)

“Cảm ơn cô” Giọng nói của anh ta khiến cô giật mình, bởi vì nó không to hay cộc cằn như cô tưởng tượng, khá lại khá trầm và có phần ấp úng.

Có lẽ Émilie nói đúng. Có lẽ anh ta đúng là nhút nhát thật.

“Anh có chắc là không cần chúng tôi bưng nguyên cả con heo quay ra cho anh không?” – Vừa nói cô vừa thu dọn ba cái đĩa không trên bàn – “Như thế nhân viên phục vụ sẽ đỡ mất thời gian chạy ra chạy vào trong bếp.”

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x