Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

– Minh ơi tỉnh dậy nào.

Có một giọt nước mát rơi trên cái má đang nóng bỏng của Minh. Cái ngủ bắt nó lâu quá không thể thoát ra được, cho đến khi có giọt nước rơi vào má nó. Mở choàng mắt ra Minh nhìn thấy luôn đôi mắt đang đau đớn của mẹ. Nó ngồi bật dậy:

– Mẹ ơi, mẹ bị làm sao thế?

– Con chạy mau về bản gọi cha đến cho mẹ.

– Mẹ ơi, mẹ bị làm sao?

Minh đau đớn cái bụng quá. Mặt mẹ tái nhợt thế kia, nó chưa bao giờ nhìn thấy mặt mẹ tái như thế.

– Mẹ không sao đâu chàng trai đã lớn rồi ơi, máu đã không chảy nữa đâu. Mẹ cũng không biết hôm nay có việc gì đến với mẹ. Cái dao quắm không chặt vào cái cây mà lại chặt vào chân mẹ thế này?

Bấy giờ Minh mới nhìn xuống chân mẹ. Cái khăn đội đầu của mẹ quấn chặt cổ chân mẹ đổi từ màu trắng ngà sang màu đỏ. Minh ôm chặt mẹ khóc hu hu. Mẹ cũng ôm chặt lấy Minh. Từ lâu mẹ không ôm Minh vào lòng nữa. Mẹ bảo con trai lớn rồi cứ ôm mẹ như thế thì sẽ bị yếu lòng đi đấy. Mẹ ôm Minh rất chặt lần nữa rồi mẹ dứt khoát đẩy Minh ra:

– Con trai lau nước mắt đi. Con sẽ phải về một mình, đường xa lắm đấy. Con đi nhanh không thì trời sập tối, con sẽ bị lạc cái chân đấy. Mẹ đã bỏ nước và gói mèn mén vào cái đẫy này. Con quàng nó qua cổ, khi nào con đói con khát thì ngồi xuống mà ăn nhé.

– Con không đói đâu, mẹ cần phải ăn hơn con. Mẹ bị chảy máu mí lại mẹ chưa ăn mà. Con đã ăn gói của con rồi.

– Không cãi mẹ nữa, nhanh đi cơn.

Mẹ quàng cái đẫy vào cổ Minh đẩy nó xuống bậc thang. Minh cắm cổ chạy. Rồi nó bỗng nghĩ ra, nó không thế ăn gói mèn mén của mẹ. Từ sáng sớm đến giờ mẹ vẫn chưa được ăn. Mẹ còn làm nhiều việc nữa. Còn nó chỉ ngủ thôi. Nó quay trở lại, bước rón rén lên bậc thang. Mẹ dựa mình vào những bao ngô thiếp đi. Minh để gói mèn mén và chai nước cạnh mẹ. Nó rất muốn ôm lấy mẹ một lần nữa nhưng sợ mẹ thức giấc. Nó lấy mu bàn tay quệt nước mắt rồi rón chân thật nhẹ bước xuống cầu thang.

Như chú ngựa non nó sải những bước chân trên sườn đồi. Nó giang thật rộng hai cánh tay để giữ thăng bằng. Nó có cảm giác như nó đang bay. Loáng cái nó đã đến cổng trời. Buổi sáng mẹ đi trước để rẽ đám cây leo chằng chịt bây giờ cây bịt lại rồi. Nhưng nó vẫn tìm ra được cái lối cũ. Nó rẽ đám lá để đi. Nó đu dây leo để xuống. Mồ hôi bò như con rắn trong lưng áo nó. Nó nhủ mình phải nhanh hơn. Cái sự phải nhanh đó khiến nó thở phì phò. Nó không để ý đến việc đó. Nó phải rất nhanh để về nhà. Nó không thể để mẹ nằm một mình ở nhà rẫy.

Nhà Minh ở gần mé suối, thưa thớt vài nóc nhà. Bố Minh làm việc ở ủy ban xã nhiều lần muốn về trung tâm ở cho đông vui và cũng đỡ vất vả việc đi lại. Mẹ không muốn. Cha rất chiều mẹ nên cũng thôi. Nhà Minh nhiều ngô lắm, ăn không hết bao giờ. Mẹ chăm chỉ làm việc. Nhiều lần Minh nghe cha nói với mẹ:

– Em không phải lên rẫy đâu. Em cứ ở nhà trồng rau và nuôi gà cũng được rồi mà.

– Em rất thích lên rẫy.

Cái cách cha mẹ xưng hô với nhau anh em cũng khác với những người ở đây. Họ không mấy khi gọi nhau như thế bằng tiếng phổ thông. Có lần cha nói với Minh:

– Xưa kia mẹ là cô giáo của cha đấy.

Mẹ chặn lời cha:

– Đừng nói chuyện ấy sớm làm gì, con trai còn bé.

Cha mẹ chỉ sinh ra Minh và cái Thu. Khi bà nội còn sống, bà giục:

– Mẹ Minh đẻ thêm mấy đứa em nữa cho Minh đi. Nhiều con mới giàu đấy.

Mẹ cười và đáp lời bà:

– Vâng con sẽ sinh thêm em cho Minh.
Nắng đang đi dần lên đỉnh núi trước mặt, gió thổi mát qua mang tai. Hai cái chân Minh muốn dừng lại nghỉ. Minh chỉ bước chậm lại. Chẳng còn bao lâu nữa là về đến nhà. Minh bắt đầu nghĩ ngợi, không biết giờ này cha đã về nhà chưa?

Nếu cha chưa về thì phải chạy sang nhà chú A Tráng đi xe máy đến ủy ban để bảo cha. Bây giờ nên về nhà trước hay đến nhà chú A Tráng trước đây? Sáng nay cái Thu nói nó sẽ đến nhà chú A Tráng chơi với cái Thảo. Nhưng nhỡ đâu cha đã về nhà rồi. Thôi thì cứ về nhà trước đã.

Minh không đi theo lối mòn nó phi thẳng xuống suối. Nước mát lạnh. Nó muốn ngay tức thì cởi quần áo để tắm. Ấy là lúc mẹ ở bên cạnh nó, bây giờ mẹ đang đau chân nằm ở nhà rẫy. Nó cũng không đá thia lia để nước bắn lên như mọi khi. Nó chỉ mong về nhà cho nhanh. Bỗng nhiên nó nhìn thấy xa xa có bốn người đàn ông đi dọc bờ suối.

Họ đi nhanh và khoác những bao tải trên lưng. Nó thấy rất lạ. Thường ngày ở đây không có người lạ như vậy. Họ vào nhà ai nhỉ? Nhà nó thì không phải rồi. Hay là nhà chú A Tráng? Hay nhà ông Phử? Chắc những người này không tốt đâu, phải bảo cho bố biết thôi.

Minh vẫn nặng đầu với việc của mẹ, nó không nghĩ nhiều đến bốn người đàn ông kia nữa. Nó ước mong cha đã về nhà rồi để cha nhanh chóng đến nhà rẫy đón mẹ về. Nó bước chân lên nhà thì nắng đã nhạt rồi. Mặt trời đã chuẩn bị đi ngủ sau núi kia. Cái Thu mải chơi thật đấy, giờ vẫn chưa chịu về nhà à.

Nếu nó về nhà nó sẽ nhảy tung tăng ngoài sân. Mẹ bảo chân của nó đeo bánh xe. Ô kìa, sao cánh cửa lại mở tung. Nếu cha đã về thì xe máy của cha phải dựng ở sân chứ. Có điều gì đó không bình thường khiến Minh lo lắng. Nó gọi toáng lên:

– Cha ơi, cha về chưa?

Không có tiếng ai trả lời. Nó lại gọi toáng lên:

– Thu ơi, em gái ơi.

Không có ai trả lời nó.

Nó chạy hộc tốc vào nhà. Bóng tối đang xâm nhập nhà của nó, mọi vật nhìn không rõ. Nó đứng im một lát như để định thần.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x