Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Sách Cuộc chiến Khuy cúc của tác giả Louis Pergaud mời bạn đọc thưởng thức.

Tuyên chiến

Về phần chiến tranh… thật là thú vị khi thấy nó nổ ra do những nguyên nhân xiết bao vô nghĩa và lụi tàn bởi những tình huống hết sức đơn giản: cả châu Á kiệt quệ trong chiến tranh vì Paris là một mụ tú bà.

Montaigne (Quyển 2, Chương XII)

“Gibus anh ơi, chờ tao với!” Boulot gọi, tay khệ nệ sách vở.

“Nhanh lên nào, tao không có thì giờ để nhẩn nha!”

“Mày có tin gì mới không?”

“Có thể!”

“Tin gì?”

“Đi đi mà!”

Sau khi Boulot theo kịp anh em Gibus, hai thằng bạn cùng lớp, thì cả ba đứa sánh vai nhau đi về hướng nhà làng.

Hôm ấy là một buổi sáng tháng Mười. Trời vần vũ mây xám khiến đồng quê mang một vẻ u buồn và người ta chỉ thấy được tới rặng đồi gần nhất thôi. Những cây mận trụi lá, những cây táo úa vàng, những chiếc lá dẻ lượn lờ rơi, mới đầu chầm chậm đánh một vòng lớn, rồi khi nghiêng xeo xéo thì đâm bổ xuống như chim cắt.

Khí trời ẩm và ấm áp. Gió giật từng cơn. Chiếc máy đập lúa rì rì nhả một âm trầm đục đơn điệu; thỉnh thoảng, khi nó nghiến cả bó, cái âm thanh kia kéo dài thành tiếng rên rỉ buồn thảm như tiếng thút thít hấp hối tuyệt vọng hay tiếng nức nở đầy đau đớn.

Mùa hè vừa dứt và mùa thu vừa tới.

Bấy giờ vào khoảng tám giờ sáng. Mặt trời lấp ló buồn rầu sau những áng mây và một nỗi lo sợ, lo sợ vu vơ, trĩu nặng trên xóm làng và đồng ruộng.

Việc đồng áng đã xong. Từ hai ba tuần nay những mục đồng bé bỏng đã trở lại trường lớp, một mình hoặc từng nhóm nhỏ. Da chúng sạm nắng, mái tóc rậm rịt húi gần như trọc bằng tông đơ (cũng thứ tông đơ dùng xén lông bò), quần bằng vải phaen hay vải thô chắp nối với đầy những mụn vá ở đầu gối và mông, nhưng rất sạch sẽ, áo khoác xám mới cứng quèo, những ngày đầu thôi màu đến nỗi tay chúng đen nhẻm như chân cóc – chúng bảo thế.

Hôm ấy chúng lê bước trên đường, bước chân chúng dường như thêm nặng nề vì toàn bộ nỗi buồn của thời tiết, của mùa thu và cảnh vật.

Trong lúc đó vài đứa, những đứa lớn, đã có mặt trong sân và đang say sưa thảo luận. Thầy giáo, bố Simon, mũ lệch sau đầu, kính gài trên trán, nom át cả đôi mắt, đang đứng trước cửa lớp trông ra đường. Ông giám sát việc vào lớp, quở trách những đứa đến muộn. Mấy cậu bé lần lượt ngả mũ chào, đi qua trước mặt ông rồi theo hành lang tỏa vào sân.

Boulot đã bắt kịp hai anh em Gibus nhà ở Vernois. Chúng không có vẻ gì là bị lây nỗi buồn man mác đã níu bước chân lũ bạn của mình.

Chúng đến sớm hơn mọi ngày ít nhất là năm phút. Trông thấy chúng, bố Simon vội rút đồng hồ ra rồi đưa lên tai để biết chắc nó còn chạy tốt và ông không bắt đầu trễ tràng giờ học.

Ba đứa bạn, vẻ âu lo, bước vội vào khoảnh sân hình vuông nằm phía sau nhà vệ sinh, được ngôi nhà của bố Gugu (tên thật là Auguste) láng giềng che chắn. Nơi đây đã có mặt phần đông những đứa lớn.

Có chủ tướng Lebrac, còn gọi là Braque[1] lớn, phó tướng Camu hay Camus, nhà leo cây cự phách vì không đứa nào leo bắt tổ chim sơn thước, loài chim mà dân ở đây gọi là “camus”, giỏi bằng nó, có Gambette nhà trên Sườn đồi, bố nó là một người cộng hòa[2] nòi, con một chiến sĩ của cuộc cách mạng năm 1848 từng bảo vệ Gambetta[3] trong những giờ phút dầu sôi lửa bỏng, có La Crique chuyện gì cũng biết, có Tintin và Guignard mắt lác, cứ phải quay qua một bên để nhìn thẳng mặt người khác, có Tétas hay Tétard với cái đầu to, nói ngắn gọn là những đứa “chì” nhất làng. Chúng đang thảo luận một việc nghiêm trọng.

Việc anh em Gibus và Boulot tới cũng không làm gián đoạn buổi thảo luận. Có vẻ những đứa mới tới này biết rõ bạn chúng đang thảo luận chuyện gì, chắc chắn là một chuyện cũ mèm muôn thuở, nên chúng tham gia liền, vì chúng mang tới những dữ kiện và luận cứ quan trọng.

Bọn kia ngừng nói.

Gibus anh, gọi thế để phân biệt với Gibus em, liền lên tiếng:

“Này nhé! Khi em tao và tao về tới khúc quanh gần nhà Menelot thì bọn Velrans thình lình xuất hiện ngay cạnh mỏ đá nhà Jean-Baptiste. Chúng rống lên như bê con, ném đá và vung gậy vào tụi tao.

Chúng chửi tụi mình là đồ hèn, đần, ăn cắp, con heo, mắc dịch, chết giẫm, đê tiện, non hột…”

“Đồ non hột à?” Lebrac cy ngắt lời. “Rồi mày trả lời bọn chúng thế nào?”

“Rồi tao với em tao tẩu ngay chứ còn gì nữa; tụi tao nào đông gì cho cam, còn bọn kia mười lăm đứa là ít. Bị chúng tóm được thì ốm đòn là cái chắc.”

“Chúng gọi hai đứa bay là đồ non hột!” Camus vĩ đại nhấn mạnh từng tiếng một, rõ ràng là nó bị sốc, bực mình và giận dữ vì cái tên gọi này nhục mạ cả đám. Dứt khoát là anh em Gibus bị sỉ nhục và tấn công chỉ vì chúng là người làng Longeverne và học ở trường này.

“Đúng thế,” Gibus anh nói, “ý tao thế này: nếu tụi mình không phải đồ thỏ đế, vô tích sự và chết nhát thì tụi mình phải chứng tỏ cho bọn chúng biết tụi mình có phải thứ non hột hay không!”

“Nhưng mà non hột nghĩa là gì đã nào?” Tintin hỏi.

La Crique ngẫm nghĩ.

“Non hột!… Hột… là gì thì ai cũng biết, tất nhiên rồi, vì ai cũng có, kể cả thằng Miraut tàng tàng… hột trông giống như hạt dẻ đã bóc vỏ. Nhưng mà non hột!… non hột!… thì…”

“Chắc chắn có nghĩa là ta chẳng ra cái quái gì hết,” Gibus em ngắt lời. “Vì tối hôm qua lúc giỡn chơi với tay thợ xay Narcisse nhà tao, tao gọi hắn là đồ non hột, chỉ đùa thôi. Đúng lúc ấy bố tao đi ngang qua mà tao không thấy. Chẳng nói chẳng rằng ông giáng luôn cho tao hai cái tát. Thế đấy…”

Lý lẽ vững không cãi được, đứa nào cũng thấy.>

“Thế thì, bố khỉ, mình cần quái gì suy tính lâu thêm,” Lebrac tuyên bố. “Mình phải trả thù thôi. Tao nghĩ vậy đấy!.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x