Cuộc Chiến Sinh Tồn – Đọc sách online ebook pdf
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Tôi biết người ta đồn đại là tôi có dạ dày thép”, tôi nói, “nhưng ngay cả tôi cũng cho rằng thứ này tởm lợm kinh hồn”.
Tôi đang ở bên dưới sàn nhà, đầu và vai lọt trong một đường ống rất chật hẹp, chỉ vừa đủ để ngó được khúc ngoặt nối đoạn ống tôi đang cố bò vào với một đường ống khác. Có một xác chết trong đường ống bên trái. Tuy không thể nhìn thấy toàn bộ, nhưng chắc chắn tôi có thể ngửi thấy, ngay cả khi có lớp mặt nạ bảo vệ giúp tôi không bị sặc cát và bụi. Những người khác cũng có thể ngửi thấy.
“Đèn pin?”, tôi hỏi, chìa tay bừa ra phía sau. Ai đó đẩy một chiếc đèn pin vào tay tôi, nhưng ánh sáng chỉ xác nhận điều mà khứu giác đã cố bảo với tôi.
Nạn nhân ở phía dưới khoảng ba mét – trương phình và hoàn toàn bịt kín đường ống. Nếu cân nhắc đến chiều ngang đường hầm thì chỉ khoảng sáu mươi phân là hết cỡ, tôi phải tự hỏi điều gì có thể xui khiến người này cố chui qua khoảng không chật hẹp như vậy. Một tay duỗi thẳng qua đầu, tay kia trông như kiểu bị lèn chặt bên hông. Một vũng dịch đỏ chìa ra vài phân dọc theo ống thông hơi – một thứ màu nâu đỏ tởm lợm thò ra từ miệng và mũi. Tôi rùng hết cả mình khi nhìn thấy những đầu ngón tay nham nhở cùng với những vệt máu mỏng dọc theo hông ống thông hơi. Người này đã dốc hết sức bình sinh để cào cấu tìm đường ra hay là để xoay trở người gì đó. Anh ta bị chết ngạt hay chết vì khát? Chúa ơi, tôi hy vọng là khả năng đầu tiên.
Tôi là tài xế lái xe tải kiêm trợ lý nhà xác của Sở cảnh sát giáo xứ St. Edwards, thế có nghĩa là tôi đã chứng kiến vô vàn cái chết. Phần lớn thời gian công việc khá trôi chảy – nếu có người chết trong nhà hay là do tai nạn, một chuyên viên điều tra nguyên nhân tử vong và tôi sẽ đến đó, điều tra viên sẽ làm công việc của mình, rồi tôi chuyển xác chết vào trong một cái túi và đưa về nhà xác, ở đây tôi sẽ hỗ trợ bác sĩ pháp y tiến hành công việc mổ xác. Công việc đó thật bẩn thỉu, hôi hám, nhớp nháp, đôi khi còn tởm lợm và đau khổ.
Nhưng tôi yêu công việc này. Và không phải chỉ vì nó cho tôi được tiếp cận dễ dàng với nguồn não người mà tôi cần để duy trì… chậc, “sự sống” không phải là từ đúng. “Sự bất tử dễ chịu chăng?” Hay là “không thối rữa?”
Tôi lại rùng mình, mặc dù lần này là vì lạnh. Đã là đầu tháng Mười hai. Trong khi ở phương Bắc tiết trời này hiếm khi lạnh đến nỗi khiến người ta phải co quắp thì tôi lại sống ở phía Nam Louisiana từ khi mới sinh ra, và nhiệt độ cứ dưới 10oC đối với tôi đã thuộc dạng lạnh điên cuồng rồi. Hơn nữa, chỗ bọn tôi độ ẩm cao ngất, có nghĩa là trời vừa lạnh vừa ẩm. Và phải, tôi là một con thỏ đế.
Tôi hì hục lùi lại và trèo lên qua cái lỗ trên sàn nhà. “Nghe này, sẽ phải phá toàn bộ khu vực ấy ra thôi”, tôi bảo với Derrel Cusimano, chuyên viên điều tra nguyên nhân tử vong mà tôi làm việc cùng. “Em chẳng có cách nào lôi người đó ra cả. Hắn bị mắc kẹt rồi.”
Chắc nguyên bản mấy đường ống ấy được sử dụng để đưa những ống dẫn hơi ra ngoài tòa nhà đổ nát nơi chúng tôi đang đứng, nhưng cái nhà máy này đã được trang bị sửa sang nhiều lần trong hơn bảy mươi lăm năm qua; những ống dẫn cũ đã bị bóc đi và số ống mới được đặt thay thế vào đó, chứa mọi thứ từ nước cho đến đường dây dữ liệu. Cũng chẳng phải tất cả những ống dẫn cũ đều đã được bỏ đi, và tôi có cảm giác đấy là lý do mà nạn nhân của tôi, bằng cách nào đó đã có thể khiến bản thân bị mắc kẹt như thế.
Tôi lướt nhìn khắp sàn nhà. Chắc là từng khu vực sàn đã được thiết kế để dễ dàng gỡ ra nhằm mục đích tiếp cận với hệ thống đường ống, nhưng những lần cải tạo và xây dựng đã lát phần lớn mặt sàn bằng gạch vuông hoặc vải sơn lót, thế có nghĩa là muốn lấy được cái xác ấy lên sẽ đòi hỏi một số bàn tay khỏe mạnh và có thể là máy móc hạng nặng. Ít ra nó cũng không phải ở sau một bức tường. Nếu thế thì đó sẽ là một cơn ác mộng kinh hoàng.
Derrel thở dài. “Hây dà, cũng đáng để thử. May là cô còn chui được vào đủ sâu để nhìn thấy.”
Tôi khịt mũi. “Đại ca ơi, em chắc là anh còn chả nhét nổi đầu mình vào ống ấy chứ.”Tôi làm việc cùng Derrel ít nhất phải đến chín mươi chín phần trăm các ca mà tôi tham gia, nhưng vẻ bề ngoài của bọn tôi thì lại chẳng liên quan tí gì đến nhau. Anh ấy là cựu hậu vệ của đội LSU. Bự con, trọc đầu, da đen – một bức tường chắc nịch toàn thịt và cơ bắp. Trong khi đó, tôi là một con nhóc da trắng gầy nhom phải nhảy tưng tưng trên cân để bắt nó chỉ hơn năm chục cân.
Derrel cười khùng khục. “Chính xác đó là lý do vì sao anh cần một cộng sự nhỏ như yêu tinh.”
“Vầng, nhưng đừng có mơ anh vớ được em làm đồ chơi hay bánh quy nhá.” Tôi cố phủi đất bám trên người nhưng rồi đành bỏ cuộc. Toàn bộ nơi này bẩn thỉu đến độ tôi làm như thế cũng chỉ tổ sắp xếp lại chỗ đất bẩn và rải nó thành từng đám bụi phát sặc. Tôi tha thiết muốn được mặc áo khoác vào, nhưng tôi lại chẳng muốn biến nó thành cái giẻ bẩn, dù là vì đất hay vì dịch từ xác chết. “Làm thế quái nào người ta biết được có người chết trong này nhỉ?”, tôi hỏi.
“Nơi này vừa được mua lại, hội thợ đến để dọn dẹp và tu bổ.” Derrel khoát tay chỉ “nơi này”.
Bọn tôi đang ở trong một nhà máy trên bờ sông Kreeger nằm ở phía Nam Tucker Point. Thực ra, tòa nhà nằm trên mép sông theo đúng nghĩa đen, tạo thành một phần tường đê và đường dốc thẳng đứng khiến tôi ngạc nhiên khi đánh liều ghé mắt nhìn ra cửa sổ.
Sách liên quan
Không Lối Thoát – Đọc sách online ebook pdf
Ann-Marie MacDonald
Để Yên Cho Bác Sĩ ‘Hiền’ – Đọc sách online ebook pdf
Ngô Đức Hùng
Cuộc Chiến Sinh Tồn – Đọc sách online ebook pdf
Diana Rowland