Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Mấy tuần liền, ông đã có những chuyến đi một mình, với khoảng cách hơn trăm cây số về các tỉnh lân cận. Tay lái coi như ổn. Những vật dụng cần thiết cho hành trình, qua tư vấn của bạn bè, ông đã sắm đủ. Nhưng ngày khởi hành cứ bị đẩy lùi, lùi mãi. Nhiều hôm thức giấc, ông quyết định sáng mai xuất phát, nhưng khuya về, khi đảo tay lái qua những cung đường thành phố, một sức trì níu khủng khiếp cứ kéo ông lại. Cuộc đi đầy mạo hiểm, với trăm ngàn bất trắc rình chờ, ngày trở về mông lung quá.

Biết mình có còn gặp lại bao hình ảnh nơi đây? Nhiều lần ông muốn gọi hai con, thu xếp một buổi gặp gỡ tiễn biệt ở đâu đó, nhưng ông sợ cái phút chia ly ấy. Phần hai đứa, đã biết tin ông sẽ có chuyến đi này từ lâu, chúng không tỏ rõ thái độ khuyến khích hay cản trở, nhưng những cuộc gọi cứ thưa dần.

Những cơn mưa cuối mùa ập về mỗi chiều đều đặn. Qua cửa kính xe, ông tránh nhìn thẳng những gương mặt bên đường phút tan tầm. Biết đâu sẽ là vầng trán nhòe mưa của con gái, hay ánh mắt lầm lụi của con trai.

Sau mấy chai bia như thường lệ, tay lái dẫn ông qua những nẻo đường xưa cũ. Mỗi ngã rẽ như đã được cấy sâu vào tiềm thức, thành phản xạ, vòng bánh xe cứ vậy lăn theo.

Gần chín giờ khuya, mưa ngớt. Ngoại ô ướt rượt, sắt se. Quá sớm để trở về phòng trọ. Một lần nữa, ông lại lạc hồn theo cái quỹ đạo đã bao năm trời quen thuộc. Tự nhiên ý muốn trở về, nhìn lại căn nhà cũ bỗng trỗi dậy trong ông. Đến để giã từ. Một lần này nữa.

Căn nhà vẫn sáng đèn. Chủ mới dọn về từ lâu. Ông tấp lại lề đường, tắt máy xe, hít sâu mấy hơi vào ngực.

Hai cánh cổng đã được thay mới. Bờ tường cũ cũng đã đổi màu sơn. Chỉ có gốc mận trước nhà vẫn còn đứng đó. Dù nó ngập chìm trong bóng tối, chỉ có bóng dáng lờ mờ, ông vẫn nhận ra vẻ thân thuộc. Gốc mận ấy chính ông trồng. Cây ra trái bói, cô háo hức rình chờ như một đứa trẻ. Khi trái mận ửng hồng, cô bầy dao, muối ớt trước hiên nhà như một nghi lễ trọng đại.

Miếng mận đầu tiên đắng ngắt, khiến cô phải phì ra. Cô ôm ông cười rũ rượi. Một phần tư, hay một phần ba đời người còn lưu linh hồn trong đám lá kia. Hai đứa trẻ lớn dần dưới bóng râm tàn mận. Những nhịp võng trưa chiều. Những bức hình lưu niệm, chụp cả gia đình dưới gốc mận những ngày Tết lễ, giờ rã rời hay tản mát nơi nao?

Ông tiến thêm chút nữa về phía hai cánh cổng. Nhưng không có ý định xin chủ mới vào nhà. Giấc này tuy chưa khuya, nhưng cũng chẳng còn sớm nữa. Đột ngột, một tiếng chó hực lên, khiến ông lùi lại. Cậu khuyển đang xác định giang sơn của mình trước cựu chủ nhà. Ông không còn chỗ ở nơi này nữa.

Lùi lại, đủ một khoảng cách cho tiếng chó tắt hẳn, ông mồi một điếu thuốc, nhìn lên tàn lá đẫm đen. Cửa sổ phòng trên còn sáng. Nơi ấy, cái bàn kê lệch về một bên tránh mưa hắt thẳng. Bao năm, hàng ngàn trang giáo án, hàng trăm bài thơ ông đã viết trên vuông bàn cũ kỹ ấy.

Những bài thơ tặng vợ, gửi con, ấm áp và da diết. Những bài thơ đã từng là niềm tự hào của ông, của cô, mỗi khi hiếm hoi chúng được xuất hiện trên mặt báo. Cô bỏ trong cặp xách đi làm, hãnh diện khoe cùng bạn bè, đồng nghiệp.

Ông quen cô từ thuở hàn vi xơ xác. Gã thi sĩ dạy văn chỉ có mỗi cái quần tạm lành để mặc khi lên lớp. Hơn mười năm dạy học, chưa sắm nổi một chiếc xe đạp. Cái giường đơn trong khu tập thể chất đầy sách báo.

Ngoài ra, gã chẳng còn thứ tài sản nào khác. Nhưng gã nổi danh, thu hút nhất trong số những giáo viên trẻ, chưa lập gia đình cùng trường. Cái thời vị thế của mỗi gã trai đồng hành vài tài lẻ, đàn, hát, làm thơ, vẽ báo tường.

Thêm vẻ ngoài kiêu bạc, đẹp trai, gã khiến nhiều cô đắm đuối. Nhưng chỉ đến khi cô vào trường sau gã chục năm, gã mới giật mình yêu. Cô cùng chuyên ngành, cùng thần tượng thi ca, sách vở. Gương mặt bầu bĩnh, đôi mắt trong veo, dáng người dong dỏng, vừa cổ điển vừa hiện đại. Hai người quen nhau như một lẽ tất yếu, trai tài gái sắc, dù tuổi tác chênh lệch khá nhiều so với chuẩn mực cùng thời.

Dòng hoài niệm khiến ông rung vai, bật khóc. Và cơn nức nở tràn lên, ông giật nảy hít hà như đứa trẻ. Nước mắt ướt đầy điếu thuốc. Ông biết, mình là gã đàn ông khóc nhiều nhất trong số những gã đàn ông hay khóc. Thôi, khóc nốt lần này, cho một hành trình mới, cả nghĩa đen cũng như nghĩa bóng của cuộc đời ông. Hãy tiến, tiến mãi về phía trước, cho đến khi những mét đường cuối cùng của dải đất này không còn cho ông lăn bánh.

Vệt đèn hắt ra từ ô cửa, loang dưới mặt đường, khuất nhòe sau gương chiếu hậu. Ông vẫn liên tục dùng cườm tay chùi mắt.

Đã mấy đêm, ông vòng sang mé kia con đường, tránh về ngang vị trí cô gái xin thuốc lá hôm nào. Bia vẫn được xách theo. Đám sinh viên kéo ra con hẻm trước dãy nhà, chuyền nhau điếu thuốc. Ông lách qua những ánh mắt đang dõi vào mình, khép vội cửa.

Người đàn ông tóc ngả bạc, đơn độc trong khu nhà trọ có phần ô hợp này, dĩ nhiên phải gây sự tò mò, chú ý. Nếu biết, ông từng là thầy giáo, với mấy mươi năm trời đứng trên bục giảng, giờ lủi thủi nơi này, họ sẽ nghĩ gì?

Khép thêm cánh cửa sổ, ông ngồi trong bóng tối, định mở lon bia đầu. Bỗng có tiếng chuông báo tin nhắn từ điện thoại. Ông quờ tay ngó màn hình, người giật thót: Ba ơi, con muốn chết. Ông lập tức bấm số gọi lại. Một khoảng lặng dài vô tận. Và tiếng nấc mạnh:

Con không thể nào sống nổi nữa ba ơi.

Con đang ở đâu? Có chuyện gì xảy ra?

Con cũng chẳng biết nữa. À, ở trong quán cà phê.

Con cho ba địa chỉ. Ba sẽ tới ngay lập tức.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x