Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau bản quyền thuộc về tác giả & nhà xuất bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Chu Tiểu Vân ngẩn ngơ ngồi yên ở đó suốt 4 tiếng đồng hồ.

Đối diện là một cái gương bình thường, trong gương hiện lên một khuôn mặt có thể nói là thanh tú.

Khuôn mặt ấy đã có vài nốt tàn nhang, đã xuất hiện mấy nếp nhăn nơi khoé mắt. Nhớ lúc cô còn con gái, dù không quá xinh đẹp, nhưng cũng đáng yêu trắng nõn. Tuổi thanh xuân hồn nhiên ngây thơ một đi không trở lại, chỉ còn lại vết tích của thời gian, bị cuộc sống vùi dập. Cô nhìn mình trong gương, thở dài thật sâu.

Điều này quanh quẩn mãi trong đầu cô, không nghĩ đến chuyện khác được, càng về sau, cứ ong ong làm loạn. Cô cảm thấy đầu lại bắt đầu đau, vươn tay xoa xoa huyệt thái dương.

Không ngờ người đang đau đầu càng xoa càng đau hơn. Trong lúc tức giận, cô giơ cao tay, không chú ý nên “ầm” một tiếng, làm rơi tách trà đặt cạnh bàn. Tách trà rơi vỡ nát trên sàn gỗ, một ít nước trà bắn tung toé trên sàn, phần lớn văng lên đùi cô. Bây giờ đang là mùa hè nóng bức, cô chỉ mặc chiếc áo liền váy hoa, trên đùi bất chợt đỏ ửng một mảng lớn. Cô đau đớn, nói một tiếng xui xẻo rồi khập khiễng vào nhà vệ sinh dùng khăn mặt thấm ít nước lạnh, áp lên đùi.

Sau khi nghỉ ngơi, cảm thấy thoải mái hơn, cô cầm lấy chổi và hót rác quét sạch mảnh vỡ, rồi lấy cây lau nhà lau sạch nước trà trên sàn. Bận bịu một lúc, cuối cùng cũng thở phào một hơi.

Cô liếc mắt di động. Đã năm giờ rồi. Thầm kêu một tiếng “Hỏng bét”, rồi vội vàng đi giày, vội vàng ra khỏi nhà, đi xe điện đến nhà trẻ đón con gái. Nghĩ đến con gái, cuối cùng cô thoát khỏi tâm trạng u ám suốt cả ngày, bắt đầu bình thường trở lại.

Con gái cô tên ở nhà là Nữu Nữu, tên khai sinh là Lý Tâm Điềm, hoạt bát đáng yêu, năm nay bảy tuổi. Hiện tại đang học ở nhà trẻ công lập trong thị trấn, nửa năm nữa là con bé lên tiểu học.

Mỗi ngày bảy rưỡi sáng, Chu Tiểu Vân phải đưa con đến nhà trẻ, bốn rưỡi chiều đón con về. Như hôm nay đến muộn, chắc chắn phải nhìn sắc mặt khó coi của giáo viên. Nghĩ tới đây, cô lại bắt đầu phiền muộn.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x