Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Bà Mckisco nói:

“Chúng tôi tự hỏi không hiểu cô có ở trong âm mưu hay không”.

Đó là một thiếu phụ khá xinh đẹp, hai mắt mệt mỏi, vừa cất tiếng nói.

“Chúng tôi chẳng hiểu ai ở trong, ai không ở trong. Có một người người đàn ông nhà tôi đối đãi rất tử tế, thế mà chính người đó dường như lại giữ một vai chính, tức là người đồng lõa số một!

Rosemary ngạc nhiên hỏi:

– Âm mưu gì? Có một vụ âm mưu sao?

Bà Abrams khẽ cười như kiểu những bà béo:

– Cô ơi, chúng tôi có biết gì đâu. Chúng tôi không ở trong… Chúng tôi là công chúng đứng ngoải”.

Ông Dumphry, một thanh niên nhiều nữ tính, nhận định:

“Má Abrams đứng riêng một mình là đã cả một âm mưu rồi…”

Và Campin lúc lắc chiếc mắt kính, tiếp:

“Ô hay, Royal, đừng nói châm chọc chứ!”

Rosemary, khó chịu, cứ đưa mắt ngó hết người này tới người kia. Cô gái chỉ ao ước có bà mẹ ở bên. Cô gái không thích những người này một chút nào, nhất là nếu cô gái đem họ so với những người mà cô gái lưu ý tới ở đầu bãi đằng kia. Bản lãnh của bà mẹ dễ kéo cô gái ra khỏi những hoàn cảnh khó chịu một cách mau lẹ và cương quyết. Rosemary chỉ thành một danh nhân mới cách đây có sáu tháng.

Sự chồng lên nhau giữa những thói tục dân chủ kiểu Mỹ và những kiểu cách lịch sự theo lề lối Pháp được học thời cô gái còn nhỏ tuổi đã gây nên nơi cô gái đôi chút xáo trộn. Ông Mckisco, một người mảnh khảnh độ ba mươi tuổi bị xấu trai vì những vết tàn nhang, không thích đề tài đang nói chuyện. Ông ta đứng yên rất lâu ngó ra biển. Khi đó liếc nhìn vợ rồi quay sang với Rosemary ông ta hỏi:

“Cô tới đây đã lâu chưa?”

– Mới có đúng một ngày.

– Ồ!…

Cho rằng hết chuyện, ông ta ngó quanh mọi người.

Bà Mckiscô ngây thơ hỏi:

“Cô có tính ở lại đây hết mùa hè không? Nếu có cô sẽ được chứng kiến lúc kết thúc những tình tiết.
Ông chồng bùng lên:

-Violet, tôi van mình đó, đừng nói tới chuyện đó thêm nữa. Nói chuyện khác đi, tôi van mình đó.”

Bà Mckisco ghé gần bà cụ Abrams nói nhỏ:

“Anh ấy bị giao động thần kinh.

Ông Mckisco phản đối:

– Tôi không bị giao động thần kinh. Nhất định là tôi không bị giao động thần kinh.

Rõ ràng ông ta có bị kích thích quá. Trên da mặt có đượm một màu đỏ xám, thu gọn vẻ mặt của ông ta lại còn có một nét không lấy gì làm thông minh cho lắm. Chợt nhận thấy tình trạng của mình, ông Mckisco đứng lên đi ra bờ nước, có bà vợ theo sau. Rosemary cũng mượn dịp đi ra.

Ông Mckisco hít vào đầy phổi, phóng xuống nước và bắt đầu khua động dưới nước coi như là bơi crawl. Lát sau hết hơi, ông ta đứng dậy ngó chung quanh, hết sức ngạc nhiên thấy hãy còn gần bờ.

Đưa mắt tò mỏ ngó Rosemary, ông ta nói:

“Tôi chưa hề tập bơi… Tôi không hiểu những nhà bơi lội làm cách nào để thở..

Cô gái giải thích:

– Tôi cho rằng người ta thở dưới nước. Và cứ đến lúc đập tay lần thứ tư người ta nghiêng đầu một chút để hít vô.

– Trong khoa bơi lội tôi thấy khó nhất là thở. Chúng ta có bơi ra tới bè nổi không?”

Người người đàn ông có cái đầu sư tử đang nằm dài trên bè, chiếc bè rập rình theo sóng. Khi bà Mckisco bơi tới nơi, nhịp rập rình làm cho chiếc bè va mạnh vào cánh tay. Lập tức người đàn ông đứng dậy, giúp thiếu phụ leo lên.

“Hình như bà bị bè dập phải?”

Giọng nói của người đó chậm và có vẻ nhút nhát. Rosemary chưa từng thấy gương mặt nào buồn hơn, với hai gò má cao như người da đỏ, môi trên dài với hai con mắt thật to ánh vàng, rất sâu. Người đó nói như muốn lời nói của mình không trực tiếp tới thẳng bà Mckisco. Một phút sau, người đó lại nhảy xuống nước, thân mình dài ngoằn như trôi dạt, không động đậy, vào bờ.

Rosemary và bà Mckisco ngó theo người đó. Khi hết đà thân mình người đó bỗng như gập làm hai. Cặp đùi gầy gò đưa lên trời, rồi người đó biến mất dưới nước, chỉ sót lại chút bọt hơi.

Rosemary nói:

“Tay này bơi cừ!”

Lời đáp của bà Mckisco có vẻ gay gắt kỳ lạ:

“Có thể! Nhưng chơi nhạc thì hạng bét.”

Thiếu phụ quay lại phía chồng, sau hai lần tuột tay cố leo lên bè và loạng quạng mãi mới đứng vững.

“Em biết rõ Abe North có thể bơi giỏi, nhưng chơi đàn thì tồi tệ.

Ông Mckisco miễn cưỡng đồng ý:

-Ừ”

Rõ ràng ông ta giành phần sắp xếp khung cảnh trong đó bà vợ hoạt động và không để cho vợ có bao nhiêu sáng kiến.

Bà Mckisco nói tiếp nhưng với Rosemary:

– Antheil, cô nói chuyện Antheil đi. Antheil và Joyce… Tôi chắc cô không nghe nói tới hai người này nhiều ở Hollywood. Chính nhà tôi đã viết bài phê bình đầu tiên đăng trên báo Mỹ về Ulysse.

Ông Mckisco nói:

– Giá có điếu thuốc hút bây giờ nhỉ. Lúc này đó là điều quan trọng nhất.

– Y có những chỗ sâu sắc lạ… Có phải không, Albert?”

Giọng nói của thiếu phụ bỗng hạ thấp hẳn xuống. Cái bà có đeo chuỗi hột trai vừa xuống nước theo hai đứa con, còn Abe North vừa lặn xuống rồi đột nhiên nổi lên dưới một trong hai đứa nhỏ, như kiểu núi phun lửa vậy; ông ta cõng đứa nhỏ trên vai, làm cho nó la thất thanh vì sợ lẫn thích thú. Người mẹ bình thản ngó, không hề mỉm cười.

Rosemary hỏi:

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x