Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Ông Thẩm lại hỏi: “Cháu cảm thấy Như Ý như thế nào?”

Thẩm Tự Chước dừng một chút: “Tạm được.”

Ông Thẩm cười khẽ, thở dài, vuốt vuốt tay trái cứng ngắc của mình, cố hết sức nói: “Tối hôm qua nằm mơ thấy năm đó khi ông đánh giặc, mỗi đêm đều là lửa đạn ù ù, không biết ngày nào đó đang ngủ liền bị quân Mĩ đánh bị thương. Hôm nay đến già, ngược lại lại sợ chết. Nhưng bị bệnh một lần, cái gì cũng cảm thấy bình thường. Ông cẩn thận suy nghĩ một chút, không có gì đặc biệt đáng giá nhớ nữa, duy chỉ có một chuyện, năm đó ta từng hứa hẹn với lão Đàm, nếu là có duyên, nhất định phải kết thành thông gia với ông ấy. . . . . .”

Lần này ông Thẩm nói dài, khẽ thở gấp .

Thẩm Tự Chước hiểu ông Thẩm muốn nói gì, lại im lặng không lên tiếng, không chịu tự mình chủ động nhận trách nhiệm này.

Ông Thẩm nhìn anh một hồi lâu, thấy vẻ mặt anh vẫn như bình thường, cũng không biết là đang nghĩ gì, liền thở dài, muốn nói rồi lại thôi.

Vậy mà vừa qua Tết Nguyên Tiêu, ông Thẩm lại bị bệnh một lần nữa. Lúc này nghiêm trọng hơn, nửa người tê liệt, nói một câu phải mất rất nhiều sức, ông Thẩm sợ mình sẽ không qua khỏi, đêm đó lập tức gọi luật sư cùng người nhà làm di chúc.

Sau khi lập xong di chúc, ông Thẩm đuổi hết mọi người đi, chỉ còn lại một mình Thẩm Tự Chước.

Ông Thẩm duỗi tay phải còn có thể tự nhiên cử động, siết chặt tay Thẩm Tự Chước, “Tự. . . . . . Tự Chước, cháu hiểu được ông muốn nói gì. . . . . .”

Trăng sáng vẫn còn nguyên hình dáng tròn đầy đặn, ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, sương trắng như rơi đầy đất. Âm thanh nức nở nghẹn ngào của bà Thẩm còn đang vang bên tai, Thẩm Tự Chước nhìn bàn tay khô gầy hiện đầy mạch máu của ông Thẩm, trong lòng biết hôm nay cũng không có cách nào im lặng mãi, liền yên lặng gật đầu một cái.

“Phải . . . . . Là một cô gái tốt. . . . . . Tính tình cháu quá lạnh bạc rồi, có nó bên cạnh, vừa khéo. . . . . .” Đôi mắt ông đục ngầu nhìn Thẩm Tự Chước chằm chằm, “Ông. . . . . . Cả đời ông chưa từng thất tín với ai, chỉ. . . . . . Chỉ còn tâm nguyện duy nhất, Tự Chước, dù gì. . . . . . Dù sao cháu cũng phải giúp ông hoàn thành.

Vài ngày sau, Đàm Như Ý lại thấy người của nhà họ Thẩm một lần nữa.

Ngày đó ông Đàm đang ngồi ở trước lầu đánh cờ cùng hàng xóm cách vách, chợt từ đầu đường kia xuất hiện một chiếc Land Rover, vững vàng dừng ở trước lầu. Cửa xe mở ra, Thẩm Tự Chước và cha anh Thẩm Tri Hàng xuống xe. Ông Đàm thấy người nhà họ Thẩm tới, lập tức bỏ con cờ cười tiến lên gọi, lại hô một tiếng về phía lầu hai, bảo Đàm Như Ý làm thêm vài món ăn.

Đàm Như Ý đang lấy gạo, nghe động tĩnh, đi tới bên cửa sổ lầu hai nhìn xuống, thấy Thẩm Tự Chước đứng ở dưới gốc nhãn, lập tức ngẩn ra. Thẩm Tự Chước đội mũ mặc áo khoác màu đen, vóc người cao to, trên mặt vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt sâu mà lạnh nhạt, vẫn giống mấy lần cô gặp lúc trước.

Lúc ăn cơm thì Đàm Vệ Quốc cha Đàm Như Ý từ bên ngoài trở lại. Đàm Vệ Quốc nhiệt tình chào mời, lại đuổi Đàm Như Ý đi mua mấy bình rượu ngon. Đàm Như Ý mua rượu trở lại, đang muốn vào cửa, chợt nghe thấy giọng Đàm Vệ Quốc bên trong: “Lễ hỏi hai mươi vạn, đưa đủ tại đây, tôi đồng ý.!”

Đàm Như Ý cả kinh, lập tức đẩy cửa ra, “Cha, cha đồng ý cái gì?”

Ánh mắt Thẩm Tự Chước thật nhanh quét tới, dừng lại trên mặt cô chốc lát, lại chậm rãi dời đi.

Ánh mắt ý vị sâu xa này, Đàm Như Ý đọc ra ở trong đó có mấy phần đồng tình, hô hấp của cô bất giác hơi chậm lại, siết chặt ngón tay nhìn về phía ông Đàm, “Ông nội đây là xảy ra chuyện gì?”

Ông Đàm hít mạnh một hơi, nói lại mọi chuyện cho Đàm Như Ý một lần.

Đàm Như Ý nghe xong, đặt bình rượu lên trên tủ, ánh mắt quét một lượt qua bốn người ở trước mặt, cuối cùng dừng lại trên người Đàm Vệ Quốc, “Con không đồng ý.”

Thẩm Tri Hàng cười cười, “Cũng không cần lĩnh chứng, đơn giản làm chút rượu, coi như là mọi người cùng chứng kiến. Lời nói khó nghe, chuyện của ông cụ chỉ là chuyện sớm hay muộn, chúng ta làm con cháu, không thể ngay cả tâm nguyện cuối cùng này của ông cũng không thoả mãn.”

Đàm Vệ Quốc lập tức cười nói: “Dạ dạ, phải phải, bệnh của cha tôi cũng đều dựa vào người nhà họ Thẩm. . . . .”

Đàm Như Ý cắn răng, “Cha, cha xem con là cái gì.”

Đàm Vệ Quốc liếc mắt, thấy trên mặt Đàm Như Ý nén giận, cũng không khỏi lạnh mặt, ném chiếc đũa vượt qua bàn về phía Đàm Như Ý đang ngồi, rồi một tay túm tóc kéo cô ra ngoài, hạ thấp giọng mắng: “Mày biết cái gì! Mày cho rằng người có điều kiện như vậy, có thể tìm được là tốt biết bao? Có thể gả cho người nhà họ Thẩm như vậy, đã là cơ hội trời cho rồi.”

Đàm Như Ý cảm thấy da đầu đau đến tê dại, lại tức phát run, “Tôi gả hạng người gì, không cần ông quan tâm.”

“Phi!” Đàm Vệ Quốc chửi thề một tiếng, “Lòng lang dạ sói giống như mẹ mày, ông đây là vì tính toán cho mày, con mẹ nó không biết điều!”

“Làm sao ông không nói đây là vì chính bản thân ông. Hai mươi vạn ông tính toán lấy làm gì? Lại đi đánh bạc? . . . . . .” Nước mắt đã dồn đến hốc mắt, Đàm Như Ý khụt khịt cái mũi, đành nhịn lại.

Mặc dù cách một bức tường, nhưng ở bên trong tường lại nghe được giọng nói rất rõ ràng. Ông Đàm vẫn im lặng lúc này mới đứng lên, “Thẩm tiên sinh, thật là xin lỗi, để cho anh chế giễu. Đứa nhỏ Như Ý này tướng mạo học thức cũng không xứng với Tiểu Thẩm, mọi người nên tìm người khác thôi.”

Thẩm Tri Hàng có chút xấu hổ, vẫn là cười cười, đứng dậy khách sáo nói mấy câu, cùng Thẩm Tự Chước rời đi.

Thẩm Tự Chước đi tới cửa, bước chân dừng lại, liếc mắt nhìn Đàm Như Ý.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x