Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Tôi chỉ được nghỉ một chút. Ông Tai Mềm chỉ làm một cái bánh nhỏ nhất với tôi. Tôi khó có thể nói mình đã mệt được.

Tôi viết bằng bút chì. Bạn sẽ hỏi tôi chuốt bút chì như thế nào? Tôi sẽ mỉm cười. Không phải một nụ cười tự hào kiêu hãnh mà là một nụ cười ranh mãnh. Tôi chuốt bút chì bằng những mưu kế của mình.

Cách cái ổ của tôi hai con đường là Đường Kẻ Trộm. Ở đây bạn có thể mua mọi thứ từ một chiếc máy bay cho đến một chiếc áo khoác tàng hình – đó là những gì người ta thường nói. Tôi biết một anh bạn đẩy xe cút kít vận chuyển hàng cho Đường Kẻ Trộm tên là Bandu. Bandu, anh bạn đẩy xe cút kít, đi qua cái ổ của tôi ít nhất hai lần một ngày. Tôi biết khi nào anh đến bởi vì bánh xe cút kít làm bằng thép và nó phát ra những tiếng động kinh khủng đến mức tôi có thể nghe được từ rất xa. Vào sáng sớm, khi anh đi qua, chiếc xe đầy ắp những thứ đồ linh tinh, và buổi chiều khi anh quay về, chiếc thùng gỗ gần như trống rỗng. Cũng có những lúc anh phải đi thêm vài chuyến hàng, có lẽ cho những lần giao hàng đặc biệt.

Bandu khoảng cùng độ tuổi với tôi và bề ngoài cũng khá điển trai. Càng ngày trông anh càng cao to và nam tính hơn. Đôi mắt to tròn của anh nhìn chằm chặp vào tôi mỗi ngày và trăm lần như một, ngó lơ chỗ khác khi tôi nhìn lại. Tôi nghĩ có lẽ anh muốn ngủ với tôi trong mỗi giấc mơ.

Khi cây bút chì bị cùn, tôi, một cô gái ranh mãnh, bắt đầu mỉm cười lả lơi với anh. Tôi nghiêng đầu và chu môi. Khi tôi gài bẫy anh – như với con thằn lằn – cái nhìn của anh nán lại lâu hơn và có khi anh còn dám nhìn vào mắt tôi vài giây. Thỉnh thoảng, tia nhìn của anh thập thò như chiếc lưỡi con thằn lằn, rơixuống đùi hay xuống bộ ngực nhỏ của tôi. Tôi ngồi trong cái ổ của mình như tôi đã ngồi trên hòn đá nhiều năm về trước, chờ đợi anh bạn đẩy xe cút kít đến nằm dưới cái bóng của mình. Anh bắt đầu chậm lại khi đến gần cái ổ của tôi, và vài ngày sau, anh lí nhí với tôi điều gì đó theo một cách mà những người đàn ông nhút nhát thường làm.

Sau ba ngày thậm thụt và với sự bối rối giả tạo, tôi vẫy tay ra hiệu anh đến gần. Cửa phòng tôi bị khóa cho đến khi bà Hà Mã ăn sáng xong nên tôi chỉ có thể cúi xuống nhìn anh qua cánh cửa khóa và nói: “Tôi tên là Batuk. Tôi rất cần anh giúp đỡ”. Tôi ngừng lại một chút và mỉm cười: “Anh có thể cho tôi một cái chuốt bút chì được không?”

Tôi hơi bực bội vì mãi hai ngày sau anh mới đem cái chuốt bút chì đến. Khi anh quay lại đã khá trễ, sau bữa trà thứ ba của bà Hà Mã, với cái chuốt bút chì trong bàn tay chai sạn, tôi mỉm cười sung sướng như thể vừa được tặng một viên hồng ngọc. Sau đó tôi hôn anh. Lúc đó giữa chúng tôi không có cái cửa nào cả. Tôi chỉ định hôn nhẹ lên má anh vì tôi nghĩ anh xứng đáng như vậy thôi, nhưng thay vì thế, tôi hôn thẳng lên môi anh. Tôi đưa lưỡi tìm kiếm cái lưỡi của anh, nhưng nó rụt lại như một con chó co rúm sợ bị đánh. Khi anh bắt đầu rụt rè chạm lưỡi vào lưỡi tôi, tôi xô anh ra bằng cả hai tay. Khoảng thời gian trao đổi lời cảm ơn chỉ diễn ra vài giây, nhưng tôi biết anh sẽ nhớ cái hôn của tôi suốt cả ngày. Tôi biết nỗi khao khát sẽ ám ảnh anh còn lâu hơn thế nữa.

Tôi không biết tại sao mình cư xử một cách đáng hổ thẹn như thế, nhưng tôi đã có cái chuốt bút chì, và tôi không bao giờ nói chuyện hay nhìn đến Bandu, anh bạn đẩy xe cút kít, một lần nào nữa.

Hôm qua bác sĩ lại đến thăm Puneet rồi ra về chỉ sau 10 phút. Có lẽ đó là do mùi hôi của bà Mamaki và cũng có thể vì bà Mamaki chỉ trả cho ông 25 xu tiền khám. Dù vậy, vị bác sĩ này rất thường đến đây, Công chúa Meera là lựa chọn đầu tiên của ông mỗi khi bà Mamaki cần thanh toán hóa đơn.

Bác sĩ mang đến một tin tốt. Chỉ mới 4 ngày sau chuyến viếng thăm của hai viên cảnh sát và giờ thì anh đã không còn nguy hiểm nữa. Vào giờ nghỉ, tôi đứng tựa cửa gọi với qua Puneet như tôi vẫn thường làm, vì biết rằng anh không phải làm việc. Anh gọi lại, trả lời rằng mình đang hồi phục. Anh không nói là mình rất khỏe, vì tôi biết anh sợ bà Hà Mã nghe được trong khi anh đang muốn kéo dài thời gian nghỉ ngơi càng lâu càng tốt.
Không lâu nữa Puneet sẽ trưởng thành và tôi có thể nhìn thấy điều đó qua cơ thể anh. Đôi vai anh bắt đầu rộng ra với các cơ bắp hiện rõ hơn. Bắp đùi anh cũng lớn hơn và bờ ngực bắt đầu có vài sợi lông. Thỉnh thoảng giọng anh cũng vỡ khàn hơn. Dù chúng tôi hay đùa giỡn với nhau về chuyện này nhưng cả hai đều biết điều đó có nghĩa là gì. Không lâu nữa sẽ có quyết định về Puneet, mà anh không phải là người quyết định.

Nếu quyết định cắt cái đó của Puneet, họ sẽ tiến hành sớm thôi. (Tôi nghĩ khi nào có bác sĩ ở đây, họ sẽ làm rất nhanh). Nếu anh được phép trở thành đàn ông, họ sẽ cần phải huấn luyện anh theo một phong cách mới. Có thể khi trở thành đàn ông, anh sẽ trở nên đẹp trai hơn, nhưng cũng có khả năng anh sẽ trở nên xấu đi và khi đó anh sẽ bị đuổi. Tôi thích họ cắt cái đó của Puneet bây giờ hơn, như thế lúc nào anh cũng xinh trai và anh sẽ luôn ở đây với tôi. Không ai có thể khiến tôi cười ngặt nghẽo như Puneet.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x