
Đa Tình Kiếm Khách, Vô Tình Kiếm – Đọc sách online ebook pdf
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Trên đời còn tri kỷ
Trong cỗ xe ngựa chất đầy những hũ rượu. Rượu này là của gã thiếu niên mua, nên gã uống hết chén này đến chén khác, lại còn uống khá nhanh. Lý Tầm Hoan đang nhìn gã, ánh mắt vui tươi. Rất ít khi chàng gặp được những người mà chàng cảm thấy hứng thú, nhưng thật sự chàng đã có hứng thú với thiếu niên này.
Tuyết rơi trên đường đã đóng kết lại thành băng cứng ngắt. Xe đi trên đường băng rất dễ bị trơn trượt, dù là ngựa tốt cũng khó mà điều khiển được. Nhưng gã đại hán râu ria bờm xờm kia đã quấn vào bánh xe mấy sợi dây xích sắt, cho đỡ trơn khi đi trên băng tuyết.
Những sợi dây xích nghiến trên băng tuyết, phát ra những âm thanh rào rào liên tục. Đột nhiên, thiếu niên để chén rượu xuống, nhìn Lý Tầm Hoan: “Tại sao huynh nhất định phải kêu ta lên xe ngựa mới chịu uống rượu?”
Lý Tầm Hoan cười, rồi nói: “Vì khách sạn đó không phải là nơi chúng ta có thể lưu lại lâu.”
Thiếu niên hỏi: “Tại sao thế?”
Lý Tầm Hoan đáp: “Bất luận là ai, sau khi đã giết người, nhất định cũng ít nhiều bị phiền phức. Ta không sợ giết người, nhưng bình sinh sợ nhất là phiền phức.”
Thiếu niên im lặng hồi lâu, rồi múc trong hũ rượu ra một ly, ngửa đầu lên, nốc cạn. Lý Tầm Hoan mỉm cười nhìn gã, tựa như đang thưởng thức kiểu cách uống rượu của gã.
Lát sau, thiếu niên thở ra một hơi dài rồi nói: “Tuy giết người không phải là một chuyện vui vẻ, nhưng cũng có một số người thật sự đáng giết. Vì vậy, ta không thể không giết người.”
Lý Tầm Hoan mỉm cười hỏi: “Có thật là ngươi giết Bạch Xà vì năm chục lượng bạc không?”
Thiếu niên đáp: “Không có năm chục lượng bạc, ta cũng giết hắn. Nhưng có năm chục lượng bạc thì càng tốt.”
Lý Tầm Hoan hỏi: “Tại sao ngươi chỉ lấy năm chục lượng bạc?”
Thiếu niên trả lời: “Vì hắn chỉ đáng giá năm chục lượng bạc.”
Lý Tầm Hoan cười: “Trên giang hồ còn lắm người đáng giết, trong số đó có nhiều kẻ đáng giá hơn năm mươi lượng. Sau này có lẽ ngươi sẽ trở thành một đại phú ông, và ta sẽ thường xuyên có rượu để uống.”
Gã thiếu niên nói: “Tiếc rằng ta đang quá nghèo, nếu không thì ta cũng sẽ tặng huynh năm mươi lượng.”
Lý Tầm Hoan hỏi: “Vì sao?”
Gã thiếu niên nói: “Vì huynh đã giết một người giùm ta.”
Lý Tầm Hoan cười ha hả: “Ngươi nói sai rồi! Con người đó không những không đáng giá tới năm chục lượng, mà một đồng cũng không đáng.”
Rồi đột nhiên Lý Tầm Hoan lại hỏi: “Ngươi có biết vì sao Gia Cát Lôi muốn giết ngươi không?”
Gã thiếu niên lắc đầu: “Không biết.”
Lý Tầm Hoan nói: “Bạch Xà chưa giết hắn, nhưng đã làm cho hắn mất chỗ đứng trên giang hồ. Ngươi lại giết Bạch Xà, thì hắn chỉ còn cách giết ngươi để lấy lại thể diện. Hắn đã tự thổi phồng chính mình, nên hắn không thể không giết ngươi để được nở mày nở mặt. Trong giang hồ, lòng người rất hiểm ác, chỉ sợ ngươi không ngờ hết được.”
Thiếu niên trầm ngâm hồi lâu, rồi lên tiếng, tựa như tự nói với mình: “Con người có khi còn ác độc hơn lang sói. Khi lang sói muốn giết anh, thì tối thiểu cũng cho anh biết trước.”
Gã lại uống một ly rượu, đột nhiên nói tiếp: “Ta chỉ từng nghe con người nói lang sói ác độc nhưng chưa từng nghe lang sói nói con người ác độc. Thật ra, lang sói vì phải sống nên mới giết người. Còn con người thì có thể giết người mà không biết tại sao phải giết. Theo ta biết, số người bị con người giết thì nhiều hơn so với bị lang sói giết rất nhiều.”
Lý Tầm Hoan nhìn chằm chằm vào gã thiếu niên, rồi từ từ hỏi: “Vì thế mà ngươi thích kết bạn với lang sói ư?”
Thiếu niên lặng thinh một lát, đột nhiên vừa cười vừa nói: “Chỉ tiếc là lang sói không biết uống rượu.”
Đây là lần đầu tiên Lý Tầm Hoan nhìn thấy nụ cười của chàng thiếu niên này. Chàng chưa từng nghĩ, một nụ cười lại làm cho gương mặt người ta biến đổi nhiều như thế. Gương mặt của thiếu niên vốn lạnh lùng cô độc, lại rất quật cường, thường làm cho Lý Tầm Hoan liên tưởng đến một con chó sói lưu lạc một mình giữa vùng băng tuyết. Nhưng khi khóe mắt chàng thiếu niên này lộ vẻ cười, thì cả con người gã liền thay đổi, ôn hòa, thân thiết, khả ái vô cùng.
Lý Tầm Hoan chưa từng thấy một nụ cười nào có thể làm động lòng người đến thế.
Gã thiếu niên cũng đang nhìn kỹ Lý Tầm Hoan. Đột nhiên, gã hỏi: “Huynh có phải là một người có danh tiếng không?”
Lý Tầm Hoan cười đáp: “Có danh tiếng không phải là một chuyện tốt.”
Gã thiếu niên nói: “Nhưng ta hy vọng có được danh tiếng. Ta hy vọng trở thành người nổi danh nhất trong thiên hạ.”
Lúc gã nói câu này, vẻ mặt thật thà như một đứa trẻ nói rằng nó đang khao khát một món đồ chơi.
Lý Tầm Hoan cười: “Đã là con người thì trong thâm tâm ai cũng muốn nổi danh. Ít ra thì ngươi cũng thành thật hơn rất nhiều người khác.”
Gã thiếu niên lắc đầu: “Ta khác với những người khác. Ta không thể không thành danh được, nếu không thành danh, ta chỉ có con đường chết mà thôi.”
Lý Tầm Hoan hơi sửng sốt, không nhịn được bèn hỏi: “Tại sao lại thế?”
Gã thiếu niên không trả lời, ánh mắt lộ ra vẻ bi thương, phẫn nộ.
Lý Tầm Hoan chợt phát giác, gã thiếu niên này có lúc ngây thơ thật thà như một đứa trẻ, nhưng có lúc lại tiềm ẩn rất nhiều bí mật. Thân thế của gã chắc hẳn giống như một mê cung, đầy rẫy bất hạnh và bi thương đan chéo lẫn nhau.
Lý Tầm Hoan nhẹ nhàng nói: “Ngươi muốn nổi danh, thì ít nhất cũng phải cho mọi người biết danh tính của mình trước.”
Trầm ngâm một lúc khá lâu, thiếu niên mới chậm rãi nói: “Những người quen biết ta đều gọi ta là A Phi.”
A Phi?
Lý Tầm Hoan cười cười, hỏi lại: “Chẳng lẽ ngươi họ A sao? Trên thế gian đâu có họ này?”
Thiếu niên lắc đầu: “Ta không có họ.”
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.