Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

CHƯƠNG 2. ANH CHÀNG NỊNH ĐẦM

Chuyến tầu không đông lắm nên Kỳ Phát từ toa cuối hạng tư lên toa hạng ba không có gì là khó khăn cả. Thiếu nữ ngồi đó có một mình, đương chăm chú đọc một cuốn truyện. Kỳ Phát cũng kiếm một chỗ gần đối diện định sẽ đợi dịp gợi chuyện làm quen, nhưng tầu chạy đã lâu mà thiếu nữ không hề ngẩng lên một phút nào cả.

Không chừng, nàng cũng không biết có một người bạn đồng hành vì đôi mắt huyền mà lên Phủ Lạng cùng chuyến tầu này!

Tầu đến Thị Cầu, Kỳ Phát đứng dậy, nhòm ra ngoài cửa sổ rồi nói:

– Tầu đến Thị Cầu rồi, chóng quá!

Thiếu nữ bỏ cuốn truyện xuống, liếc thoáng Kỳ Phát, nhìn xuống sân ga rồi lại toan nhìn vào trang sách, nhưng Kỳ Phát đã kịp hỏi:

– Tôi cứ yên trí rằng cô xuống Thị Cầu, mải xem truyện nên không biết? Vậy cô đi Bắc?

Thiếu nữ không trả lời câu hỏi, chỉ lễ phép mỉm cười:

– Vâng, truyện viết hay quá! Xin cám ơn ông!

Và nàng lại cắm cúi xem không hề nhìn qua đến Kỳ Phát nữa.

Anh chàng trinh thám trẻ tuổi của chúng ta gật gù, lẩm bẩm:

– Khôn khéo lắm, nhưng dù tài giỏi thế nào cũng không thể giấu giếm nổi ta!

Lúc này, người soát vé đến, Kỳ Phát khôn ngoan vờ ngủ để chờ cho thiếu nữ đưa vé ra bấm, chàng mới đứng dậy, liếc nhìn. Biết vé thiếu nữ lấy đi Phủ Lạng rồi, Kỳ Phát mới nói với người soát vé làm cho mình một chiếc vé cũng đi Phủ Lạng vì… lúc ra ga muộn quá mà đông người lấy, chàng phải lấy vé ke, lên tầu chịu phạt vậy!

Nhìn đồng hồ, Kỳ Phát vui mừng thấy chỉ còn ít phút nữa thì đến Bắc Giang. Chàng đã sắp đặt đủ cả mọi cách hành động để theo thiếu nữ cho biết tung tích dù nàng có ý giữ hành tung bí mật. Nhưng tầu vừa tới Phủ Lạng, thiếu nữ đã xách va ly bước xuống, không để ý đến Kỳ Phát. Chàng thong thả bước theo, bỗng thấy thiếu nữ vẫy người phu xe lại hỏi rằng:

– Mợ tôi có nhà không, bác?

Thấy người phu tỏ vẻ ngạc nhiên không hiểu thì nàng đã tiếp ngay:

– Mợ tôi, bà xếp ga ấy mà!

Người phu nghe ra, gật đầu, chỉ tay nói:

– À, vâng, bà xếp có nhà đấy ạ, tôi vừa thấy bà ấy khảo gạo!

Thiếu nữ cảm ơn rồi đi về phía nhà riêng của viên xếp ga. Đứng dừng lại, thấy nàng vào rồi, Kỳ Phát mới tần ngần suy nghĩ, sau cùng chạy theo người phu lúc nẫy, hỏi:

– Này bác cho tôi hỏi thăm một tí! Cô ấy là cháu bà xếp ga ở đây phải không bác?

Người phu nhìn Kỳ Phát rồi mỉm cười, chép miệng bảo:

– Tôi cũng không rõ nữa, nhưng thấy gọi bằng mợ thì chắc hẳn là cháu!

Kỳ Phát lại hỏi:

– Thế cô ấy có hay xuống đây chơi với bà xếp ga không?

Người phu lắc đầu:

– Không, nếu xuống luôn thì tôi đã quen mặt!

Nghe câu này, Kỳ Phát bỗng kêu to lên, làm cho bác phu giật mình ngơ ngác:

– Ừ nhỉ! Rõ mình thực… cóc khô!

Rồi chẳng kịp cảm ơn người phu nữa, Kỳ Phát cắm đầu chạy về phía nhà ông xếp ga. Đúng như lời người phu vừa nói, Kỳ Phát thấy một thiếu phụ ở trong nhà đương khảo gạo nhưng ngoài người ấy ra chỉ còn mấy đứa trẻ con nữa thôi. Nàng thiếu nữ mắt huyền thì không thấy hình bóng đâu nữa! Dầu vậy, Kỳ Phát cũng vào, chào thiếu phụ rồi lễ phép thưa:

– Thưa bà, tôi hỏi thế này khí không phải, vừa rồi, hình như có một cô gái vào đây… Tôi hỏi, bác phu xe bảo thế!

Thiếu phụ lộ vẻ ngạc nhiên, nhìn kỹ Kỳ Phát từ đầu đến chân rồi hỏi:

– Ông hỏi cô ấy làm gì?

Kỳ Phát không hề lúng túng, móc trong túi ra một tờ giấy bạc rồi nói:

– Thưa, lúc nẫy ở trên tầu xuống, cô ấy móc túi có lẽ đánh rơi một đồng bạc, trên toa hạng ba chỉ có tôi và cô ấy… Cô ấy xuống trước, tình cờ tôi trông thấy ở sàn tầu đồng bạc rơi, đoán là của cô ấy nên đi theo gọi trả.

Thiếu phụ lắc đầu:

– Nếu thế thì ông ra ngay ngoài cửa ga may ra cô ấy còn ở đấy, cô ấy vào đây hỏi nhầm nhà!

Kỳ Phát theo tay thiếu phụ chỉ, bước ra ngoài cửa, nhưng trước khi đi còn nói thêm:

– Xin lỗi bà, tại lúc nẫy tôi thấy bác phu bảo cô ấy là cháu bà…

Thiếu phụ cười, lắc đầu:

– Vâng, nhưng cô ấy nhầm, lúc nẫy cô ấy vào đây chào tôi bằng mợ ngay, nhưng khi thấy tôi ngạc nhiên, cô ấy hỏi lại có phải là nhà ông xếp Bách không. Lúc biết không phải cô ấy mới gửi tôi chiếc vé rồi ra lối cửa này!

Liếc nhìn chiếc vé trong tay thiếu phụ, Kỳ Phát thấy đó là một nửa chiếc vé khứ hồi thì lộ vẻ vui mừng, chào thiếu phụ mà bước ra. Nhìn quanh suốt cửa ga, Kỳ Phát không hề thấy bóng “đôi mắt huyền” đâu cả. Chàng chỉ hơi nhún vai, rồi tự nhủ: “Không bằng một người con gái nhé, khoe tài khoe giỏi nữa đi!” Nhưng chàng lại gật gù mà tiếp: “Nhưng không sao, nàng có tài trời cũng không thoát khỏi tay ta! Gọi là có trốn xuống đất ta cũng lôi lên được!”

Nhìn lại đồng hồ, vào trong ga ghi những giờ tầu chạy xuôi, ngược, rồi Kỳ Phát bắt đầu ra hỏi thăm mấy người phu xe còn lảng vảng ở đó. Chàng tả hình dáng thiếu nữ, rồi hứa sẽ thưởng một đồng bạc cho người nào tìm được người phu xe đã kéo nàng lúc nẫy và biết rõ số nhà nàng đã về đâu. Chàng lại dặn họ bây giờ chàng đi ăn cơm ở một hàng trong phố, có được tin gì thì lập tức chạy đến bảo cho chàng biết!

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x