
Danh Gia Cổ Vật 2 – Bí Ẩn Thanh Minh Thượng Hà Đồ – Web Tải Sách Miễn Phí Ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Sách Danh Gia Cổ Vật 2 – Bí Ẩn Thanh Minh Thượng Hà Đồ của tác giả Mã Bá Dung mời bạn thưởng thức.
CHƯƠNG 2. TÌM Ổ LÀM GIẢ ĐỒ GỐM Ở TRỊNH CHÂU
Đây là một nghĩa trang gần ngoại ô, nằm dưới chân núi Linh thành phố Tam Hà, tỉnh Hà Bắc, cách Bắc Kinh hơn 50 kilomet, phong thủy không đẹp lắm, được cái vắng vẻ. Giờ không phải lễ tết gì nên rất ít người lai vãng, vô cùng yên tĩnh. Ánh nắng rải khắp khu nghĩa trang yên ả, gió lùa qua hai hàng cây nửa vàng nửa xanh bên đường tạo thành tiếng xào xạc sâu thẳm bình yên. Tôi mua hai bó cúc, thong thả băng qua nghĩa trang.
Việc thụ lý vụ Mắt Trố về sau đều giao cho Phương Chấn, tôi một mình quay về Bắc Kinh trước, đến thẳng đây.
Góc râm mát gần sát rừng cây nhất, có hai tấm bia đá vuông vức trông rất tầm thường, chính là chỗ của gia đình tôi. Hai tấm bia đặt cạnh nhau này, một là tôi mua cho bố mẹ. Năm xưa họ nhảy xuống hồ Thái Bình, tro cốt bị thu nhặt qua quýt bỏ vào hũ, mãi tới bảy tám năm trước, tôi mới mua một miếng đất ở đây, chuyển họ tới. Còn tấm kia là của ông bà tôi, sau khi giải quyết xong vụ đầu Phật ngọc ở minh đường Tắc Thiên, rửa oan cho ông nội Hứa Nhất Thành, tôi bèn đưa cả ông và bà nội tới đây chôn cạnh bố mẹ, để đôi bên ở dưới kia cũng tiện chăm sóc cho nhau.
Tiếc rằng xương cốt ông tôi đã chẳng còn, tôi đành thay bằng cuốn Tố đỉnh lục viết tay của ông, coi như mộ gió.
Tất cả người thân của tôi đều nằm ở góc nghĩa địa này. Mỗi lần tôi đến đây tảo mộ, coi như một lần cả nhà đoàn tụ. Từ năm mười mấy tuổi trở đi, gia đình sum họp đã trở thành ước mơ xa xỉ mãi mãi nằm ngoài tầm tay với của tôi. Mỗi lần đến đây, tôi đều bần thần nhìn những bức ảnh và tên tuổi trên bia mộ thật lâu, tưởng tượng ra cảnh bố mẹ càm ràm, ông bà dìu nhau đi ra, xoa đầu tôi, có lúc cứ nghĩ mãi nghĩ mãi, nước mắt lại ứa ra.
Tôi nhẹ nhàng đặt hai bó cúc xuống trước mộ, định cúi xuống nhổ cỏ, bỗng kinh ngạc “ồ” lên một tiếng.
Trước bia mộ, chẳng biết ai đã đặt hai bát hương xinh xắn. Tôi nhận ra đây là loại hai tai ba chân bằng gốm xanh, tuy không phải đồ cổ, nhưng chất lượng khá tốt, cũng coi như đồ mỹ nghệ thượng hạng. Bên trong còn cắm mấy nén nhang, trước mộ ông tôi có tám nén, trước mộ bố tôi có sáu nén, đều đã cháy quá nửa, khói xanh bảng lảng tỏa mùi ngòn ngọt. Dù không hiểu về nhang, tôi vẫn nhận ra loại nhang này không phải tầm thường. Nhìn độ dài tàn nhang, chắc đã thắp được chừng hơn mười phút.
Tôi nhíu mày đứng dậy nhìn quanh, trông thấy hai người đứng ở đầu kia lối đi đang nhìn sang bên này. Một người ngoài năm mươi, phong thái quan chức, bên cạnh là một ông cụ râu tóc bạc phơ, tay cầm gậy mây, dẻo dai quắc thước như tùng bách. Hai người này tôi đều quen biết, một là cục trưởng Lưu, hai là chưởng môn Minh Nhãn Mai Hoa hiện nay, cụ Lưu Nhất Minh đứng đầu Hồng môn.
Tôi không vội sang chào mà ngồi xuống nhổ hết cỏ dại quanh mộ trước, lau sạch vết bẩn trên bia rồi quỳ xuống.
“Ông bà, bố mẹ…” Nói tới đó, mũi tôi chợt cay cay, lâu lắm không gọi bốn chữ này, chính tôi cũng thấy ngượng miệng, “Lão Triều Phụng gây thù chuốc oán với cả ba đời nhà mình đã lòi đuôi ra rồi. Nợ máu của nhà mình, con nhất định bắt lão hoàn trả, đừng ai hòng ngăn cản. Nhà họ Hứa chúng ta từ đời tổ tiên đã trừ giả giữ thật mấy trăm năm, chưa bao giờ sinh ra hạng con cháu hèn nhát, con quyết không đi ngược lại truyền thống cha ông. Xin mọi người hãy phù hộ cho con.”
Dứt lời tôi khom lưng dập đầu mấy cái. Mãi tới khi hương sắp tàn, tôi mới vẩy nước cho tắt hẳn, xách hai bát hương lên đi về phía hai người kia.
“Nghĩa trang quy định không được thắp lửa.” Tôi đưa bát hương cho cục trưởng Lưu, vẻ không vui.
Cục trưởng Lưu cười khà nhận lấy, “Mấy lão già này định thắp nén nhang cho lão chưởng môn để tỏ lòng thôi mà. Tôi đã có lời với quản lý nghĩa trang rồi, họ sẽ thông cảm cho đồng chí già này thôi.”
“Hừm, ai dám không thông cảm.” Tôi mắng thầm. Cục trưởng Lưu giữ chức vụ quan trọng trong chính phủ, tai mắt thấu trời, bảo một tay quản lý nghĩa trang linh động chút chút, thật dễ như trở bàn tay.
Nói thực lòng, tôi không muốn người của Minh Nhãn Mai Hoa đến đây. Ông nội và bố mẹ tôi đều chết vì Minh Nhãn Mai Hoa, tôi chỉ muốn họ được yên lòng an nghỉ, không bị những chuyện nhiễu nhương này quấy rầy. Thế nên tôi mới lẳng lặng đưa ông nội về chôn ở đây. Có điều cục trưởng Lưu thế lực nhường ấy, muốn tra được cũng chẳng có gì khó. Hôm nay họ đến đây, tôi không lấy gì làm kinh ngạc.
Như đã đi guốc trong bụng tôi, Lưu Nhất Minh chống gậy bước lên một bước, nhìn thẳng vào mắt tôi, “Cậu đừng trách tôi đa lễ. Năm môn phái trong Minh Nhãn Mai Hoa như cây liền cành, Hứa chưởng môn năm xưa ngậm oan mà chết vì đại nghĩa dân tộc, thầy Hứa Hòa Bình ẩn nhẫn giữ bí mật bao năm. Hai người đều có công lớn với Minh Nhãn Mai Hoa, tám nén là thờ, sáu nén là kính, về lễ về tình, lão đều phải đích thân thắp cho họ mấy nén nhang.”
Lưu Nhất Minh đã nói thế, tôi cũng chẳng tiện càm ràm, đành khom người vái lão một vái theo lễ người dưới. Lưu Nhất Minh cười khà, xoay xoay cây gậy trong tay nói, “Được rồi, được rồi.” Đoạn quay người đi khỏi. Người nhà họ Lưu lúc nào cũng có thói thích úp mở, ăn nói mập mờ, ra vẻ thâm sâu khó dò, chẳng bao giờ chịu nói thẳng.
Thấy tôi vẫn đứng yên tại chỗ, cục trưởng Lưu bất ngờ kéo tay tôi, “Cậu Nguyện, ông cụ nhà tôi có mấy lời muốn nói.”
“Ông ấy nói luôn ở đây không được sao?”
“Nghĩa trang ẩm thấp, ông cụ không ở lâu được, đến nhà rồi nói chuyện.”
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.