Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Sách Danh Gia Cổ Vật 3 – Hôi Của Đông Lăng của tác giả Mã Bá Dung mời bạn thưởng thức.

Chương 2. Huyết thư

Mấy ngày nay dân Bắc Kinh bồn chồn không yên, lúc thì nghe nói quân phương Nam đã đánh đến Thương Châu, lúc lại nghe Đông Bắc đã điều mấy nghìn lính Phụng Thiên và mấy toa tàu toàn súng ống đạn dược chi viện, thậm chí còn có lời đồn Phổ Nghi ở Thiên Tân đã vời người Tây đến, lại tập hợp liên quân tám nước đổ bộ vào Thiên Tân, khí thế bừng bừng kéo về Bắc Kinh khôi phục đế chế. Giả thuyết hoang đường tới đâu cũng có, cộng thêm trận gió Hoàng sát quái lạ, khiến dân chúng nơm nớp lo sợ. Tháng Năm độc năm nay xem chừng độc hơi quá.

Lúc Phương Lão Sơn quay về thành, trời đã nhá nhem tối, lão không đi đường cái mà lẩn lút trong ngõ hẻm, hễ thấy bóng người là nép mình vào góc tường, chỉ sợ chạm mặt người quen và lính Phụng Thiên. Gặp người quen sợ nhờ vả, gặp lính Phụng Thiên sợ cướp bóc, thời nay chỉ có mạng mình là quan trọng nhất.

Phương Lão Sơn là dân Bắc Kinh gốc, mấy năm nay đã thấy không ít chiến loạn, kinh nghiệm phong phú, tự biết một khi can qua nổi lên, sợ nhất là nạn đói. Thế nên vừa nghe nói sắp đánh nhau, lão đã tất tả chạy ra ngoài thành, mua của nhà nông ở ngoại ô hai cây củ cải, một bó cải thìa, cả hai con cá sông chỉ nhỉnh hơn ngón tay, lấy dây thừng xâu lại xách lủng lẳng. Nếu thực sự đánh nhau, phong tỏa thành Bắc Kinh thì chút thức ăn này vẫn đủ để cả nhà cầm cự mấy ngày, nghĩ vậy Phương Lão Sơn cũng vững dạ hơn.

Sắp đến cửa nhà, Phương Lão Sơn chợt thấy phía trước thấp thoáng bóng người đang chân thấp chân cao tiến về phía mình, dáng đi cực kỳ quái dị. Phương Lão Sơn kinh hãi nghĩ thầm, lẽ nào là ma vất vưởng trong ngõ. Dân Bắc Kinh truyền tai nhau rằng linh hồn những kẻ chết đường chết chợ muốn về nhà, nhưng không nhớ nổi đường, đành lang thang vất vưởng khắp hang cùng ngõ hẻm. Nếu người đi đường đụng phải thì không được nói chuyện với nó mà phải mau mau cúi đầu đi qua, bằng không để nó đi theo thì rắc rối to.

Phương Lão Sơn lập tức cúi đầu nín thở đi thẳng. Lúc hai bên sắp đi lướt qua nhau, kẻ kia chợt hộc lên một tiếng, vươn tay ra toan ôm lấy Phương Lão Sơn, khiến lão kinh hãi ném luôn mớ đồ ăn trong tay, quay lưng chạy trối chết. Kẻ kia đuổi theo mấy bước rồi ngã bịch xuống đất.

Phương Lão Sơn ngoái đầu, thấy hắn nằm im không nhúc nhích thì đánh bạo vòng lại. Lão ngồi xuống, sờ gáy kẻ nọ, thấy âm ấm mới dám tin đó không phải ma mà là một người đang sống sờ sờ. Thấy kẻ nọ chẳng ừ hử gì, lão chợt nảy lòng tham, thầm nghĩ nếu lột bộ đồ này đem đến hàng quần áo, có khi cũng đổi được mấy đồng.

Phương Lão Sơn do dự giây lát, đang định thò tay lột thì kẻ kia thình lình ngóc đầu dậy, khiến lão rú lên ngồi bệt xuống đất, ê hết cả mông.

Té ra đó là một thanh niên mặt xám ngoét, thần sắc héo hon. Cậu ta hổn hển nói, “Phiền bác… đưa thứ này đến trường Thanh Hoa cho Hứa Nhất Thành.” Phương Lão Sơn thấy trong tay cậu ta là một tờ giấy trắng, phía trên còn dính máu nên không dám nhận lấy. Người kia lộ vẻ khẩn cầu, “Sẽ hậu tạ, hậu tạ…” Cậu ta hơi rướn người, như muốn nhấn mạnh. Phương Lão Sơn vội nói để tôi đi tìm thầy thuốc cho cậu, song người kia chỉ khẩn khoản, “Bác nhất định phải đưa đến đấy, bằng không sẽ không…” Chưa kịp nói hết câu, cậu ta đã không gượng nổi nữa, lăn ra đất tắt thở.

Đột nhiên đầu kia con ngõ vang lên tiếng chân rầm rập, phải đến cả toán người. Phương Lão Sơn bật dậy như lò xo, chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, giật lấy mảnh giấy từ tay cậu thanh niên rồi chạy thẳng tới cửa nhà. Lão lật đật mở khóa chui vào, đoạn khẽ khàng khép cửa lại, nhòm qua khe cửa ra ngoài.

Mấy bóng người từ xa chạy đến, trông cách ăn mặc thì đều là lính Phụng Thiên, song nhanh nhẹn hơn nhiều. Một tên trong bọn cầm đèn pin soi từ đầu xuống chân cái xác rồi lia cả sang xung quanh. Kẻ này cao gầy, đằng đằng sát khí, khiến Phương Lão Sơn trông mà phát khiếp, chẳng dám thở mạnh. Hắn ngồi thụp xuống lục soát khắp người cái xác, đứng dậy hạ giọng nói vài câu với mấy tên xung quanh bằng thứ tiếng lạ hoắc, đoạn khiêng thi thể, lẳng lặng bỏ đi.

Mồ hôi lạnh đầm đìa cả sống lưng, Phương Lão Sơn cúi xuống nhìn mới nhận ra vừa rồi mình giật vội nên chỉ cầm được nửa mảnh giấy, không khỏi giật bắn người. Lão vẫn hy vọng có thể cầm mảnh giấy tới Thanh Hoa lấy tiền thưởng, vội mở ra xem, thấy đó là loại giấy viết thư, bên trên nguệch ngoạc một chữ “lăng”, cạnh đó là một dấu tay máu đỏ lòm, thấy rõ cả năm ngón. Nửa còn lại chắc vẫn còn chữ, song đã bị đám người kia lấy đi rồi.

Phương Lão Sơn hết sức rầu rĩ, biết thế đã không giật mạnh tay, chẳng rõ nửa mảnh giấy này có đổi được tiền không nữa. Lão trằn trọc cả đêm, càng nghĩ càng tiếc của, đến trưa hôm sau thì quyết định đến trường Thanh Hoa thử vận may.

Trong ngoài thành Bắc Kinh đều rối ren, trường Thanh Hoa cũng trong tình trạng hỗn loạn. Dăm tên lính canh biếng nhác tựa vào mấy bao cát trước cổng trường, uể oải gieo súc sắc; vài nam sinh vận áo dài giương băng rôn trắng, hăng hái trình bày luận cương cách mạng trước đám đông vây quanh; một toán nữ sinh ôm sách hối hả đi qua, giấy vụn và cờ quạt vương vãi đầy đất, chẳng ai quét dọn.

Phương Lão Sơn hỏi thăm khắp lượt, cuối cùng cũng nghe ngóng được Hứa Nhất Thành ở Viện nghiên cứu Quốc học Thanh Hoa. Viện nghiên cứu Quốc học có trụ sở riêng, nằm về phía Đông hồ Vị Danh, là một tòa nhà hai tầng màu trắng theo phong cách phương Tây. Dưới hiên nhà được bao quanh bởi cây bụi và hoa cỏ đủ màu, bờ tường tả tơi dây thì là và thường xuân, đó là vết tích cơn bão cát mấy hôm trước để lại.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x