Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Sách Đào Hoa Trong Gió Loạn của tác giả Hồng Sơn mời bạn đọc thưởng thức.

Hồi 02. Tuần Hồi ma cung

Phong cảnh nơi hoa viên thực tươi đẹp, tùng bách xanh ngát, trên mặt đất đâu đâu cũng là kỳ hoa dị thảo, chim chóc líu lo, bướm vàng phấp phới, phía trước đã hiện ra một tòa điện tường xanh ngói đỏ, thực là sang trọng.

Lãnh Tuyết Quyên khẽ cất gót sen, yểu điệu bước theo sau Đông Phương Thanh Vân, hai người im lặng mà đi.

Lúc này tâm tình Đông Phương Thanh Vân thực rối loạn trăm bề, chợt nhớ tới cảnh phụ thân bị giết, mẫu thân bị bắt đi, nhà tan cửa nát, đặc biệt là tiếng khóc ai oán của mẫu thân khi bị mang đi.

Nam Cung phu nhân nếu không phải là mẫu thân của chàng, thì làm sao lại có tình mẫu tử trong mười mấy năm dài như thế. Tích Thư Nhân có nói rằng, sau khi sanh chàng ra không lâu, mẫu thân đã bỏ đi, nên phụ thân mới giao chàng lại cho bằng hữu nuôi dưỡng, dù cũng có lý, song thiên hạ ai ai lại không muốn gặp thân sinh nhi tử của mình?

Từ khi cùng dưỡng phụ dưỡng mẫu ở dưới chân núi, từ khi chàng có trí khôn, chàng chưa từng thấy ai tới thăm chàng, lẽ nào Sinh Tử Sinh sau khi giao chàng cho bằng hữu thì không thăm hỏi gì nữa ư?

Huống hồ, Sinh Tử Sinh Đông Phương Thần Nghiêu là võ lâm chí tôn, đã luyện thành một thân Kim Cương bất hoại, lẽ nào còn sợ người hay sao?

Cứ cho rằng Đông Phương Thần Nghiêu có địch nhân với võ công cao hơn, song ông có thể vì nhi tử mà lén đến thăm chàng một lần chứ.

Vậy thì, nếu chỉ có một vật là Ngọc Dinh Liên này là đã có thể giải thích miễn cưỡng rằng chàng là nhi tử của Sinh Tiên Sinh. Nhưng nữ nhân này bất quá cũng chừng ba mươi tuổi, làm sao có thể là mẫu thân của chàng, điều này chẳng những quỷ dị mà còn quá ư thần bí.

Trong khi chàng đang trầm tư loạn tưởng, Lãnh Tuyết Quyên bỗng nói :

– Tướng công…

Lời còn chưa dứt, Đông Phương Thanh Vân đã vội quay lại nói :

– Lãnh bang chủ có điều chi chỉ giáo?

Lãnh Tuyết Quyên nói :

– Tướng công đã từng gặp lệnh tôn chưa?

Đông Phương Thanh Vân đáp :

– Tại hạ chưa từng được gặp?

– Nếu vậy thì tướng công thực không biết gì rồi?

– Phải, tại hạ chẳng biết gì hết.

– Vậy Tích Thư Nhân, lẽ nào lại không nói về thân thế của tướng công?

Đông Phương Thanh Vân thầm nghĩ :

“Phải rồi, vị cô nương này chỉ còn thiếu điều nói ra rằng nàng chính là mẫu thân của ta, nếu nàng nói ra, đương nhiên ta cũng phải nhận mới được, vậy khi đó nên lao vào lòng nàng hay là quì xuống kêu mỗi tiếng “gia mẫu” đây? Nàng quá nhỏ tuổi”

Đúng là quá nhỏ tuổi, tuổi tác chẳng hơn mình bao nhiêu, một mẫu thân bị bắt đi, chưa rõ sống chết thế nào, lại ở đây mà nhận một mẫu thân khác, trời đất có dung cho chăng?

Vì quá mơ hồ nên song mục của Đông Phương Thanh Vân nhìn Lãnh Tuyết Quyên lộ vẻ đờ đẫn, khiến Lãnh Tuyết Quyên đỏ mắt nói :

– Tướng công, chẳng lẽ Tích Thư Nhân không nói gì sao?

Rốt cuộc Đông Phương Thanh Vân cũng tỉnh ra, chàng vội cung tay nói :

– Phải, Tích Thư Nhân từng nói rằng Lãnh bang chủ rất có thể là… là… là…

Chàng ngập ngừng không biết nói sao, sắc diện của Lãnh Tuyết Quyên có vài phần u oán, nói :

– Điều chính yếu là tướng công có thừa nhận hay không?

Đông Phương Thanh Vân lại nghĩ :

“Nếu mình thừa nhận, thì phải kêu nàng là mẫu thân rồi. Song nàng có thực là mẫu thân của ta hay không thì ta còn chưa rõ”, điều này khiến chàng lại ngập ngừng không nói ra lời.

Lãnh Tuyết Quyên dịu giọng :

– Tướng công, sẽ có một ngày tướng công được gặp lệnh tôn, đến lúc ấy tất cả mọi sự sẽ được hiểu rõ, phải không?

Đông Phương Thanh Vân cũng cho đấy là cách tốt nhất, bèn nói :

– Tại hạ cũng nghĩ như vậy?

Lãnh Tuyết Quyên nói :

– Dù gì đi nữa, bổn Bang chủ đã là người của họ Đông Phương thì khi chết cũng muốn làm quỷ họ Đông Phương, tướng công tuy còn hồ nghi, song cũng không thể không tin.

Đông Phương Thanh Vân ngơ ngác gật đầu :

– Đúng vậy?

– Đã như vậy tướng công nên thường xuyên tới tệ bang thăm tiểu nữ.

Lần này, Đông Phương Thanh Vân nghe rõ ràng, chàng kinh dị không hiểu vì sao nàng đã thừa nhận là mẫu thân chàng rồi mà lại tự xưng là “tiểu nữ”.

– Tướng công còn điều gì nữa không?

– Không, không tại hạ không còn chi nói nữa.

– Vậy thì xin tướng công lần sau giá lâm tới tệ bang xin hãy đi một mình, tiểu nữ còn có nhiều việc muốn nói cùng tướng công, chỉ là có quá nhiều nên không biết phải bắt đầu từ đâu, khi nào tướng công lại đến?

– Khi rảnh tại hạ sẽ đến, Lãnh bang chủ, tại hạ cáo từ.

– Tiểu nữ biết tướng công có tâm sự riêng nên không muốn ép lưu lại? Chỉ mong tướng công thường xuyên tới?

– Đa tạ Bang chủ?

Dứt lời chàng quay gót mà đi, Lãnh Tuyết Quyên vẫn theo sau Đông Phương Thanh Vân, mà ra khỏi hoa viên khi tới hậu viện đã thấy Tích Thư Nhân chờ ở đó.

Lãnh Tuyết Quyên tiễn hai người ra khỏi bảo, nói :

– Thỉnh các vị hãy bảo trọng?

Tích Thư Nhân và Đông Phương Thanh Vân vội đáp lễ :

– Đa tạ Bang chủ.

Hai người vừa đi khỏi bảo, Tích Thư Nhân bèn hỏi :

– Tiếu chủ đã hiểu được gì chưa?

Hứa Thế Hanh khịt mũi:

– Đúng như lời Tổng đốc tiên đoán! Bọn Tây Sơn như gà thấy cáo, đánh đấm vài trận nhỏ đã tan nát, bỏ chạy không còn manh giáp, không hiểu sao bọn vua tôi Lê Chiêu Thống lại có thể để bọn ươn hèn ấy chiếm được ngôi báu?

Tôn Sĩ Nghị vỗ đùi cười lớn:

– Thế mới biết bọn tiểu quốc thì cái gì cũng ti tiểu, phen này ta mở mắt cho dân Nam biết thế nào là oai binh thiên triều …

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x