Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

B: Ông có cảm giác như thế nào ngay sau tấn bi kịch?

L: Tôi đã chết. Tuy tôi vẫn còn thở, tôi cũng uống nước và đôi lúc cũng ăn. Và thỉnh thoảng tôi còn ngủ được một đến hai tiếng trong một ngày. Nhưng tôi không còn tồn tại nữa. Tôi đã chết vào cái ngày Josephine biến mất.

Viktor nhìn trừng trừng vào dấu chờ lệnh đang nhấp nháy sau đoạn văn. Ông đã ở trên hòn đảo từ bảy ngày nay. Đã một tuần nay, ông ngồi từ sáng sớm đến tối khuya ở cạnh cái bàn cũ bằng gỗ xoan và cố trả lời cho câu hỏi đầu tiên của bài phỏng vấn. Mãi đến sáng nay ông mới gõ được ít ra là năm câu mạch lạc vào trong máy tính xách tay của mình.

Chết. Thật sự là không còn từ nào thích hợp hơn để mô tả tâm trạng của ông trong những ngày và những tuần ngay sau đó.

Sau đó.

Viktor nhắm mắt lại.

Ông không còn có thể nhớ lại được những giờ đầu tiên sau cơn sốc. Không biết đã nói gì với ai lẫn không biết ông đã ở đâu. Khi sự rối loạn phá hủy gia đình ông. Lúc đấy, gánh nặng đè lên vai Isabell. Cô ấy chính là người lục tủ quần áo để báo cho cảnh sát biết Josy đã mang những thứ gì trên người. Cô ấy chính là người lấy ảnh ra từ trong quyển album gia đình để có được một tấm hình truy tìm đứa con gái bé bỏng. Và cô ấy cũng là người báo tin cho họ hàng biết trong khi ông đang lang thang vô định trên đường phố Berlin. Người được cho là nhà tâm lý học chuyên nghiệp nổi tiếng đã thất bại một cách thảm hại trong tình huống quan trọng nhất của cuộc đời mình. Và trong những năm sau đó, Isabell cũng đã cứng rắn hơn ông. Chỉ sau ba tháng, cô ấy đã tiếp tục công việc như là nhà tư vấn doanh nghiệp, trong khi Viktor thì đã nhượng lại phòng khám bệnh và từ đó không hề chữa bệnh cho một người nào nữa.

Chiếc máy tính xách tay bất chợt phát tiếng báo động chói tai và Viktor nhận ra rằng lại phải cắm điện để sạc pin. Vào ngày đến đây, khi dời bàn làm việc trong phòng có lò sưởi đến cái cửa sổ to nhìn ra biển, ông mới biết rằng ở đấy không có ổ cắm điện. Bây giờ, tuy có thể ngắm phong cảnh tuyệt đẹp của biển Bắc vào mùa đông trong lúc làm việc, nhưng cứ 6 tiếng một lần là ông lại phải mang máy tính đến bộ phận sạc nằm trên một cái bàn nhỏ ở trước lò sưởi. Viktor nhanh chóng lưu lại văn bản Word trước khi dữ liệu biến mất mãi mãi.

Như Josy.

Ông nhìn thoáng ra cửa sổ nhưng lại ngoảnh đi ngay lập tức khi thấy được hình ảnh phản chiếu tâm hồn ông trong quang cảnh biển. Ngọn gió, đang đến kêu rít lên ở trên mái nhà lợp tranh và thổi những làn sóng dậy, đang nói một tiếng nói rõ ràng. Bây giờ là cuối tháng 11, và mùa đông đang vội vàng cùng với những người bạn băng tuyết và lạnh giá của nó kéo đến hòn đảo.

Như cái chết, Viktor nghĩ thầm, trong khi ông đứng dậy và mang máy tính đến cái bàn trước lò sưởi có sợi dây sạc điện nằm ở trên.

Ngôi nhà nhỏ hai tầng ở cạnh bãi biển được xây vào đầu những năm 20 của thế kỷ trước và từ khi cha mẹ của Viktor qua đời đã không còn nhìn được một người thợ sửa chữa nào nữa. Rất may là Halberstaedt, người thị trưởng của hòn đảo, đã bảo trì dây điện và máy phát điện ở trước nhà nên ít ra nó cũng sáng sủa và ấm áp. Nhưng khoảng thời gian dài không có ai trong gia đình đến đây thăm viếng thế nên ngôi nhà gỗ cũ kỹ không còn được tốt cho lắm. Tường cần phải được sơn mới, trong cũng như ngoài. Sàn gỗ lẽ ra đã phải được mài bóng cách đây nhiều năm và lẽ ra đã phải được thay thế ở hành lang. Và những cửa sổ gỗ có kính đôi đã cong đi một ít vì thời tiết và qua đó để lọt một cách không cần thiết nhiều hơi ẩm và giá rét vào trong. Nội thất có lẽ đã là đồ đắt tiền trong những năm 80 và cho đến nay vẫn còn biểu lộ sự giàu có của gia đình Larenz. Nhưng những cây đèn Tiffany, bàn ghế bọc da nappa và những giá sách bằng gổ tếch đã mang một lớp gỉ quá nhiều do thiếu chăm sóc. Lần cuối cùng mà chúng được lai chùi có lẽ cách đây đã lâu lắm rồi.

Bốn năm, một tháng và hai ngày.

Viktor không cần phải nhìn vào tấm lịch block cũ trong phòng bếp. Ông biết điều đó. Từng ấy thời gian đã trôi qua kể từ khi ông đặt chân lên Parkum lần cuối. Trần phòng đã không nhìn thấy vữa từ lâu lắm rồi. Cũng như bệ lò sưởi đã nhuộm màu bồ hóng. Nhưng lúc đấy có một cái gì khác đang yên ổn.

Cuộc sống của ông.

Vì Josy đã theo ông đến đây, ngay khi căn bệnh đã cướp đi tất cả sức lực của con ông trong những ngày cuối cùng của tháng 10 đó.

Viktor ngồi xuống chiếc xô pha bọc da, nối máy tính với bộ sạc và cố không nhớ lại cái cuối tuần trước ngày định mệnh. Không được.

Bốn năm.

Bốn mươi tám tháng trôi qua không có một dấu hiệu nào của sự sống từ Josy. Tuy đã có nhiều cuộc truy tìm rộng khắp và kêu gọi người dân trên cả nước qua truyền thông. Nhưng ngay đến một chương trình truyền hình đặc biệt gồm hai phần cũng không mang lại một chỉ dẫn đúng đắn nào. Mặc dù vậy, Isabell vẫn từ chối không cho tuyên bố rằng đứa con gái duy nhất của mình đã chết. Vì lý do đấy mà cô ấy cũng chống lại lần phỏng vấn này.

“Không có gì để kết thúc cả,” cô ấy đã nói với ông ngay trước lúc khởi hành.

Họ đứng trên con đường rải sỏi chạy lên nhà của họ, và Viktor đã xếp xong hành lý vào trong chiếc xe Volvo màu đen. Ba cái va ly. Một cái cho quần áo của ông, hai cái còn lại chứa đầy tài liệu mà ông đã sưu tập từ lúc con gái ông biến mất: bài viết cắt từ báo ra, biên bản và tất nhiên là các bản tường thuật của Kai Strathmann, thám tử tư mà ông đã thuê.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x