
Dây Tơ Hồng – Web Tải Sách Miễn Phí Ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
ió đêm hư vô yếu ớt thổi.
Nến đỏ sáng dịu, dây tơ khẽ rung. Bàn trang điểm bị ánh sáng hồng chiếu sáng, mà nguyệt lão ngồi trước gương nhìn bộ dạng của mình, tức giận nói, “Hừ! Là kẻ nào không biết tốt xấu mà phỉ báng ta! Dám đặt điều về bộ dạng của ta! Chết tiệt, ta có phải là lão già đâu chứ.”
Đúng vậy, nguyệt lão không già, tóc đen nhánh, y phục trắng tinh, tuấn dật phi phàm, là một nam nhân tuấn tú đó nha.
Thế nhưng những kẻ phàm phu cho rằng nguyệt lão se duyên ở trên trời kia hẳn phải là một lão già đắc đạo cao tiên.
Mà lúc này đây, vị cao tiên kia nhìn hoàn toàn không ra cái bộ đắc đạo!!!
“Ôi…” Nguyệt lão than thở, nhưng mà trong tay lại không dừng động tác cuốn dây tơ hồng, càng ra sức quấn vào. Bời vì ngày mai là thất tịch, mà Ngọc đế giao nhiệm vụ cho nguyệt lão là mai mối cho bảy mươi bảy người cầu nguyện.
Cho nên ngày mai nguyệt lão phải xuống nhân gian làm việc!
Trên đường tấp nập, vô cùng náo nhiệt.
Nguyệt lão đang nhìn con đường tưng bừng ở nhân gian xinh đẹp, “Ừm… đôi này được, rất xứng nè.”
Niệm chú xong, một sợi tơ hồng bay đi, cột lấy hai người xứng đôi kia.
Lại là một đôi lương duyên trời cho.
Sau đó, nguyệt lão đi tới đầu cầu hỉ thước, phía trước là miếu nguyệt lão, thế nhưng nguyệt lão không muốn đi tới miếu thờ kia, bởi vì dùng đầu ngón chân cũng biết được đám người phàm tục kia sẽ tưởng tượng nguyệt lão giống một ông già, tóc trắng ân cần đôn hậu, nguyệt lão vẫn chưa muốn mình bị tức chết đâu, cho nên bất luận thế nào cũng không vào đó ban duyên.
“Oa…a…a…oa oa…”
Hử? Tiếng khóc ở đâu vậy? Nguyệt lão tìm kiếm xung quanh, đi tới cầu thì thấy trong nôi có một đứa bé đang khóc, chắc là bị cha mẹ vô lương tâm vứt bỏ, đứa bé đáng thương.
“Ài, bé ngoan, đừng khóc, ca ca đưa em đi chơi nha.”
Lòng nguyệt lão đầy thương cảm, đương nhiên sẽ không thấy chết không cứu, lập tức ôm lấy đứa bé đi chơi, đứa bé mở to mắt nhìn nguyệt lão, sau đó cọ cọ trong lòng nguyệt lão, tỏ ý vui vẻ. Hì, nguyệt lão bị đứa bé cọ cọ như vậy cũng rất vui.
Thế là cứ như vậy một lớn một nhỏ vui chơi thỏa thích, nguyệt lão mới chợt nhớ ra mục đích của chuyến đi này, trời ạ, còn tới bảy đôi uyên ương cần mai mối!!
Thế là hắn ôm đứa bé trên phố tìm kiếm bậy bạ, cuối cùng sau khi quay về, nguyệt lão nhìn đứa bé lưu luyến, nhưng mà bây giờ hắn phải về trời đó.
Vậy đứa bé này phải làm sao?
Không không không, nhất định vẫn còn cách, nguyệt lão dùng đầu óc không quá thông minh của mình tìm cách, ra sức suy nghĩ…
Cuối cùng, nguyệt lão quyết định đem đứa bé để lại nơi ở của mình ở nhân gian, để người hầu xuống chăm sóc.
Sau khi thu xếp xong thì vội quay về thiên đình.
Sau khi bẩm báo cho Ngọc đế kết quả, nguyệt lão vội vã xuống trần, sau đó lập tức chạy đến bên cạnh đứa bé đáng yêu.
“Ừ…ừ, cục cưng không khóc, không khóc nha.” Cứ như vậy qua một năm, nguyệt lão nhận nuôi đứa bé ở trần gia, tên là Tần Chỉ Khê.
Cứ bay tới bay lui mấy năm, Tần Chỉ Khê cũng đã bảy tuổi, mà nguyệt lão gần như hai ba ngày xuống trần một lần, xuống nhìn tiểu hài tử đáng yêu mà hắn nhặt được, Tần Chỉ Khê lúc này tuy còn nhỏ nhưng cũng đã rất anh tuấn, lông mày thon dài, sống mũi cao, làn da trắng như tuyết.
Điều này làm cho nguyệt lão rất hài lòng.
Trong lúc nguyệt lão đang thỏa mãn thì Tần Chỉ Khê lễ phép nói, “Nguyệt ca ca, huynh lúc đến lúc đi, lần nào cũng vội vàng, không biết là làm gì vậy?”
Nguyệt lão nhíu mày, chưa từng nghĩ qua Tần Chỉ Khê sẽ hỏi như vậy, nhưng mà trẻ con lớn lên cũng sẽ phải biết một vài chuyện. Thế là nguyệt lão rất vui vẻ trả lời, “Khê nhi, ca ca có công việc đó, phải làm thật tốt mới có thể nuôi tiểu Khê nha.”
Nói xong lại ôm Tần Chỉ Khê hôn nhẹ, không ngờ lại bị Tần Chỉ Khê né tránh, nói, “Nguyệt ca ca khổ cực, Khê nhi muốn giúp huynh gánh bớt, cho nên Khê nhi phải đi học, sau này có thể nuôi Nguyệt ca ca rồi.”
Ôi, Tần Chỉ Khê này thật là, ta là thần tiên sao còn cần đệ nuôi chứ, nhưng mà không thể làm hỏng lòng tin của trẻ con.
Thế là nguyệt lão nói, “Khê nhi thật thông minh, vậy sau này ca ca phải nhờ đệ nuôi rồi!” Nói xong, Tần Chỉ Khê xấu hổ, sau đó ôm lấy nguyệt lão, khuôn mặt cọ cọ trong lòng nguyệt lão.
Sau đó, Tần Chỉ Khê nỗ lực học tập, cố gắng tập võ.
Đến khi nguyệt lão xuống cũng không quên siêng năng, điều này làm nguyệt lão có chút bất mãn, nhưng mà đối với Khê nhi cũng tốt, cho nên cứ ráng nhịn ở một bên cô đơn yên lặng thôi, nhìn nó thôi cũng được rồi.
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.