Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau bản quyền thuộc về tác giả & nhà xuất bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Thứ Sáu, 26 tháng Mười một

Chỉ mất sáu mươi ngày để thế giới bị hủy diệt. Và chúng tôi đã góp phần dẫn đến sự kiện này – những chểnh mảng của chúng tôi, sự ngạo mạn của chúng tôi…

Đến khi cuộc khủng hoảng này được trình lên Quốc hội để phân tích, ban hành dự thảo luật và cuối cùng bị phủ quyết, thì chúng tôi đã thua rồi. Bóng đêm đã thuộc về chúng.

Để lại chúng tôi ngóng trông ánh sáng ban ngày khi nó không còn là của chúng tôi nữa…

Nhưng toàn bộ chuyện này đều xảy ra sau khi “chứng cứ bằng video không thể chối cãi” của chúng tôi đã được cả thế giới biết đến – tính chân thực của nó đã bị nhấn chìm trong hàng ngàn lời bác bỏ đầy tự mãn cùng các màn nhái được đăng tải trên YouTube, tất cả đã dập tắt mọi hy vọng của chúng tôi.

Nó trở thành một trò đùa trên chương trình Chuyện đêm khuya, chúng tôi bị gọi là những kẻ thích tỏ ra bố đời biết tuốt, bị cười cợt lăng mạ – cho đến khi bóng đêm buông xuống và chúng tôi phải quay ra đối mặt với một khoảng không mênh mông, bất nhẫn.

Giai đoạn đầu tiên trong phản ứng của công chúng đối với bất cứ bệnh dịch nào luôn là Chối bỏ.

Thứ hai, Tìm người để đổ lỗi.

Những lý do lấp liếm thường thấy lại được đưa ra để đánh lạc hướng dư luận: tai họa kinh tế, biến loạn xã hội, mâu thuẫn chủng tộc, mối đe dọa khủng bố.

Nhưng xét cho cùng, chuyện này là tại chúng tôi. Tất cả chúng tôi. Chúng tôi cho phép nó xảy ra vì không bao giờ tin rằng nó có thể xảy ra. Chúng tôi quá thông minh. Quá cấp tiến. Quá mạnh.

Và giờ thì bóng tối đã bao phủ trọn vẹn.

Không còn gì được xác định, không còn gì là tuyệt đối – không còn gốc rễ cho sự tồn tại của chúng tôi. Nguyên lý cơ bản của sinh học con người đã được viết lại, không phải bằng mã ADN mà bằng máu và virus.

Các ký sinh trùng và ác quỷ có mặt khắp hang cùng ngõ hẻm. Tương lai của chúng tôi không còn là cái chết theo kiểu phân rã hữu cơ tự nhiên nữa mà là một sự đột biến phức tạp quỷ quái. Một sự lây nhiễm. Một sự biến đổi.

Chúng đã cướp hàng xóm, bạn bè, gia đình khỏi tay chúng tôi. Giờ chúng mang khuôn mặt của họ, khuôn mặt của những người chúng tôi quen biết, những Người Thân của chúng tôi.

Chúng tôi đã bị lôi ra khỏi tổ ấm của mình. Bị ném ra khỏi chính vương quốc của mình, chúng tôi lang thang khắp các vùng hẻo lánh để tìm kiếm phép mầu. Những người sống sót chúng tôi đổ máu, chúng tôi vụn vỡ, chúng tôi bị đánh bại.

Nhưng chúng tôi không bị biến đổi. Chúng tôi không phải Chúng.

Vẫn chưa.

Đây sẽ không được xem như một bản ghi chép hay một biên niên sử, mà là lời khóc than, là bài thơ về những hóa thạch, sự tưởng nhớ đến cái kết của một kỷ nguyên văn minh.

Khủng long gần như không để lại bất kỳ dấu tích gì của Chúng. Một vài mảnh xương được bảo quản trong hổ phách, nội tạng của Chúng, chất thải của Chúng.

Tôi chỉ mong chúng tôi có thể để lại gì đó nhiều hơn Chúng.

Thứ Năm, mồng 4 tháng Mười một

ương đem lại điểm xấu, Abraham Setrakian nghĩ trong khi Gong đứng dưới cái đèn treo tường huỳnh quang màu xanh lá nhạt, nhìn chằm chằm vào chiếc gương trong nhà tắm. Một ông già nhìn vào tấm gương có tuổi đời còn cao hơn cả mình. Mép gương đã đen lại qua thời gian, sự mục nát đang chực lan dẫn vào giữa. Vào hình ảnh phản chiếu của ông. Vào chính ông.

Ông sắp chết rồi.

Tấm gương tráng bạc cho ông thấy rõ điều đó. Ông đã nhiều lần tiến gần tới cái chết, hay còn tệ hơn nữa; nhưng lần này lại khác. Từ hình ảnh phản chiếu của mình, ông thấy một điều không thể tránh khỏi. Nhưng bằng cách nào đó, Setrakian vẫn tìm thấy niềm an ủi trong tính chân thật của những tấm gương cũ. Chúng trung thực và thuần túy. Tấm gương này vô cùng tráng lệ, đã tồn tại qua hai thế kỷ, khá nặng và đang được treo thẳng trên bức tường lát gạch cũ bằng đoạn dây sắt ngắn.

Còn có khoảng tám mươi tấm gương tráng bạc khác bày khắp các ngóc ngách nhà ông, tấm treo trên tường, tấm dựng trên nền nhà, tấm lại dựa vào các giá sách. Ông buộc phải sưu tập chúng. Giống như những ai đã từng đi trên sa mạc sẽ hiểu được giá trị của nước, Setrakian cảm thấy không thể làm ngơ trước cơ hội được sở hữu một tấm gương tráng bạc – đặc biệt là một cái gương nhỏ, có thể mang theo người.

Nhưng trên hết, ông tin vào đặc tính cổ xưa nhất của chúng.

Trái với những gì mọi người đồn thổi, chắc chắn ma cà rồng có hình ảnh phản chiếu. Trong những tấm gương hiện đại được sản xuất hàng loạt, hình phản chiếu của ma cà rồng không khác gì hình ảnh ta tận mắt thấy. Nhưng trong gương tráng bạc, hình ảnh phản chiếu của chúng sẽ bị biến dạng. Một số đặc tính vật lý của bạc bóp méo hình ảnh những sinh vật tàn bạo nhiễm virus này – y như một lời cảnh báo. Cũng giống như tấm gương trong truyện Bạch Tuyết, gương tráng bạc không thể nói dối.

Bởi vậy, Setrakian nhìn vào khuôn mặt mình trong gương – nằm giữa bồn rửa tráng men dày và kệ đựng thuốc bột, thuốc mỡ, kem trị chứng viêm khớp, dầu nóng xoa bóp để làm dịu cơn đau nhức ở các đầu khớp – và chăm chú xem xét.

Lúc này, ông ý thức rõ sức mình đang tàn dần. Nhận ra cơ thể mình chỉ là thế mà thôi: một cơ thể. Già cỗi và đang yếu dần. Đang mục ruỗng. Đến độ ông còn không chắc liệu ông có sống sót qua những thương chấn hữu hình khi bị biến đổi hay không. Không phải nạn nhân nào cũng vượt qua được chuyện đó.

Mặt ông. Những đường nét in hằn như vân tay – thời gian vừa ấn mạnh ngón cái lên khuôn mặt ông. Ông đã già thêm hai mươi tuổi chỉ qua một đêm. Mắt ông trông vừa nhỏ vừa khô, vàng vọt như màu ngà voi. Vẻ tái nhợt đã biến mất, và tóc ông ép sát da đầu như những ngọn cỏ bạc bị cơn bão gần đây thổi rạp xuống.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x