Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

tám mươi bảy ngày trước

CUỘC HẸN BA CẶP RƯỠI CỦA CHÚNG TÔI bắt đầu khá thuận lợi. Tôi đang ở trong phòng Alaska vì mục tiêu tìm bạn gái, cô ấy đã đồng ý ủi cái áo sơ-mi màu xanh lá có nút cài ở cổ cho tôi thì Jake xuất hiện. Với mái tóc vàng dài đến ngang vai, hàng râu lởm chởm trên má, và kiểu phong trần giả tạo có thể khiến bạn thành người mẫu catalogue, Jake hoàn hảo đến từng đường nét, đúng như mong đợi của mọi người về bạn trai của Alaska.

Cô ấy nhẩy lên và quặp chân vào người anh ta (Cầu trời đừng ai làm thế với mình, tôi thầm nghĩ, mình sẽ ngã mất). Tôi nghe Alaska đề cập đến hôn, nhưng tôi chưa bao giờ thấy cô ấy hôn cho đến tận khi ấy: Trông lúc anh ta ôm eo Alaska, cô ấy ngả người về trước, đôi môi căng mọng hé mở, đầu hơi nghiêng sang bên, và quấn lấy anh ta trong nụ hôn nồng cháy đên mức tôi nghĩ mình phải nhìn đi chỗ khác nhưng không thể. Một lúc lâu sau, cô ấy buông tay khỏi Jake và giới thiệu tôi.

“Đây là Bé Bự,” cô ấy nói. Jake và tôi bắt tay.

“Anh đã nghe nhiều về cậu.” Anh ta nói bằng giọng miền Nam lơ lớ, một trong số những giọng tôi đã nghe ở ngoài McDonald’s, “Anh mong cuộc hẹn tối nay của cậu được suôn sẻ, vì anh không muốn cậu cướp Alaska khỏi tay anh đâu.”

“Chúa ơi, anh đáng yêu quá,” Alaska nói trước khi tôi kịp trả lời, cô ấy hôn anh ta lần nữa. “Mình xin lỗi.” Cô ấy cười. “Mình không thể ngừng hôn bạn trai của mình được.’’

Tôi mặc cái áo sơ-mi xanh mới ủi vào, và ba chúng tôi đến gặp Đại tá, Sara, Lara và Takumi rồi tới phòng thế thao để xem trận Culver Creek Vô Danh đấu với học viện Harsden, một trường tư thục Ở Mountain Brook, khu ngoại ô giàu nhất Birmingham. Đại Tá ghét bọn Harsden bằng căm phẫn cháy bỏng hơn cả ngàn mặt trời. “Thứ duy nhất tao ghét hơn lũ nhà giàu,” gã bảo tôi trong lúc đến phòng thể thao, “chính là bọn ngu. Và cả đám Harsden đều giàu, và chúng đều ngu đến độ không đậu nổi vào Creek.”

Vì đúng ra chúng tôi phải hẹn hò các thứ, nên tôi nghĩ mình sẽ ngồi xem cạnh Lara, nhưng trong lúc tôi cố chen qua Alaska để tới chỗ Lara, Alaska liếc nhìn tôi và vỗ lên chỗ trống cạnh cô ấy trên hàng ghế khán giả.

“Mình không được ngồi cạnh bạn gái à?” Tôi hỏi.

“Bé Bự, một trong hai ta là con gái. Người còn lại chưa bao giờ sờ soạng ai. Nếu mình là cậu, mình sẽ ngồi xuống, tỏ ra dễ thương, và giữ nguyên vẻ cô đơn dễ chịu thường ngày.”

“Được. Cậu nói gì cũng được.”

Jake bảo, “Đó đích xác là chiến thuật cưa cẩm Alaska của anh đấy.”

“Ôi chaoo,” cô ấy xuýt xoa, “thương quá! Bé Bự, mình đã kể cậu nghe chuyện Jake đang thu âm một album với ban nhạc của ảnh chưa? Họ ngầu lắm. Như Radiohead kết hợp với Flaming Lips vậy. Mình đã kể cậu nghe chuyện mình đặt tên cho họ chưa, Hickman Territory?” Nói đoạn, cô ấy nhận ra mình hơi ngớ ngẩn: “Mình đã kể cậu nghe chuyện hàng của Jake khủng như ngựa và ảnh là một anh người yêu hoàn mĩ, chiều chuộng thế nào chưa?”

“Cưng à, lạy Chúa.” Jake mỉm cười. “Không phải trước mặt bọn trẻ.”

Tôi muốn ghét bỏ Jake, dĩ nhiên, nhưng trong lúc nhìn họ ở bên nhau, cười nói và lần mò khắp người nhau, tôi đã không ghét bỏ anh ta. Tôi muốn trở thành anh ta, hẳn rồi, nhưng tôi cố nhớ lại rằng mình đang vờ hẹn hò với người khác.

Siêu sao của học viện Harsden là một gã Goliath cao hai mét tên Travis Eastman mà mọi người kể cả mẹ hắn, tôi nghi vậy gọi là Quái Thú. Lần đầu tiên Quái Thú được ném phạt, Đại Tá đã không kìm được mà chửi thề trong lúc khích tướng:

“Mày nợ bố mày tất cả đấy, thằng mọi rợ khốn kiếp, ngu đần!”

Quái Thú quay lại và liếc gã, Đại Tá suýt nữa là bị đuổi sau lần ném phạt đầu tiên, nhưng gã cười với trọng tài và nói, “Xin lỗi!”

“Trận này tao muốn ở lâu hơn,” gã nói với tôi.

Mở đầu trận thứ hai, với đội Creek thất thế trước tỉ số cách biệt khá bất ngờ là hai mươi bốn điểm và Quái Thú đang đứng ở biên ném phạt, Đại Tá nhìn Takumi và nói, “Tới giờ rồi.” Takumi cùng Đại Tá đứng lên khi đám đông đồng loạt, “Suỵt…’’

“Tao không biết giờ có phải lúc thích hợp để nói cho mày không,” Đại Tá gào lên với Quái Thú, “nhưng Takumi đây đã bắt bồ với bạn gái mày ngay trước trận đấu.”

Cả khán phòng bật cười ngoại trừ Quái Thú, gã rời khỏi vạch ném và bình thản cầm bóng tiến về phía chúng tôi.

“Tao nghĩ giờ chạy được rồi,” Takumi đề nghị.

“Tao chưa bị đuổi mà,” Đại Tá trả lời.

“Gặp mày sau,” Takumi nói.

Tôi không biết ấy là vì nỗi lo chung khi hẹn hò (dù bạn gái trên danh nghĩa đang ngồi cách tôi những năm người) hay nỗi lo cụ thể về chuyện bị Quái Thú nhìn trừng trừng về phía mình, nhưng vì lẽ gì đó, tôi đã bỏ chạy theo Takumi. Tôi tưởng hai thằng đã thoát nạn trong lúc quẹo ra khỏi hàng ghế, nhưng rồi tôi nhìn thấy, trong góc nhìn của mình, một khối cam đang dần trở nên lớn hơn, lớn hơn, như mặt trời lao vun vút về phía tôi.

Tôi nghĩ: Mình nghĩ nó sẽ đập trúng mình.

Tôi nghĩ: Mình phải né thôi.

Nhưng giữa thời gian nghĩ và làm, bóng đã đập vào một bên mặt tôi. Tôi ngã xuống, gáy đập mạnh xuống sàn. Sau đó tôi đứng lên ngay lập tức, ra vẻ không sao, rồi rời khỏi phòng.

Danh dự đã giúp tôi gượng dậy trong phòng thể thao, nhưng ngay sau khi ra ngoài, tôi đã ngồi phịch xuống.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x