Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

CHƯƠNG 2

Con dao tế đang được ngâm trong hũ muối, ngập tới cái cán pha lê màu trắng. Mặt trời buổi sáng xuyên qua cửa sổ rọi vào lọ thủy tinh làm khúc xạ khắp mọi hướng thứ ánh sáng vàng ươm, gần giống một vầng hào quang. Cha con tôi từng ngồi chăm chăm nhìn nó được vùi vào cái hũ này, thanh tẩy dưới ánh trăng. Ông từng gọi nó là Excalibur4* . Tôi thì chẳng gọi nó là gì cả.

Đằng sau tôi, mẹ đang rán trứng. Một bộ nến bùa mới nhất được chất trên mặt bàn bếp. Có ba màu khác nhau, mỗi cái một mùi. Màu xanh tượng trưng cho thịnh vượng, màu đỏ cho đam mê, màu trắng cho sự minh bạch. Bên cạnh là 3 chồng giấy da nhỏ viết 3 câu thần chú khác nhau, để bọc quanh những cây nến và cột lại bằng một sợi dây.

* Thanh kiếm của vua Arthur.

“Bánh mì nướng hay để nguyên?” mẹ hỏi.

“Nướng ạ,” tôi đáp. “Mình còn mứt không mẹ?”

Mẹ lấy nó ra và tôi cho bốn lát bánh mì vào lò nướng. Khi nướng xong, tôi phết bơ và mứt vào rồi mang ra bàn, nơi mẹ đã dọn sẵn đĩa trứng.

“Con lấy nước quả đi.” Mẹ nói khi tôi chui đầu vào tủ lạnh, “Con định kể mẹ nghe tối hôm thứ Bảy thế nào không?”

Tôi đứng lên rót hai ly nước ép cam. “Con đang nghĩ.” Chuyến xe từ Grand Marais trở về gần như im lặng. Lúc chúng tôi về đến nhà đã là sáng Chủ nhật và tôi ngay lập tức lả đi, chỉ tỉnh dậy để xem hết một phần phim ‘Ma trận’ rồi lại thiếp đi rồi ngủ một mạch hết đêm. Đây là cách trốn tránh tốt nhất tôi nghĩ ra.

“À,” mẹ tôi nhỏ nhẹ, “đừng nghĩ nữa, kể đi. Nửa giờ nữa con phải đến trường rồi đấy.”

Tôi ngồi xuống và đặt ly nước quả lên bàn. Mắt dán vào món trứng rán, nó cũng nhìn lại tôi bằng đôi con ngươi lòng đỏ. Tôi chọc dĩa vào. Tôi phải nói gì đây? Tôi phải giải thích thế nào với mẹ khi ngay cả bản thân tôi vẫn còn bối rối? Đó là tiếng cười của Anna. Trong veo như tiếng chuông, không thể lẫn đi đâu được, phát ra từ cổ họng đen ngòm của gã nông dân. Nhưng không thể nào. Anna đã đi rồi. Chỉ là tôi không cam tâm để em đi, nên tâm trí tôi mới bắt đầu hoang tưởng. Đó là những gì ánh sáng ban ngày cho tôi biết. Đó là điều mà bất kỳ người có đầu óc bình thường nào cũng sẽ nói với tôi.

“Con bị rối trí,” tôi nói với cái đĩa. “Con không được tỉnh táo.”

“Nhưng con đã hạ được con ma đó, đúng không?”

“Chỉ sau khi hắn đẩy Thomas ra khỏi cửa sổ và suýt biến Carmel thành món thịt nướng xiên.” Tự nhiên, tôi chẳng còn muốn ăn nữa. Đến món mứt trông cũng không còn hấp dẫn. “Bọn họ không nên đi cùng con nữa. Đáng ra con không nên cho phép họ đi cùng.”

Mẹ thở dài. “Không phải con ‘cho phép’ mà được đâu, Cas. Mẹ không nghĩ con ngăn được chúng nó.” Giọng mẹ trìu mến, hoàn toàn thiếu khách quan. Mẹ lo cho hai đứa nó. Đương nhiên là vậy rồi. Nhưng mẹ cũng rất mừng khi tôi không còn đi săn một mình nữa.

“Bọn họ bị thu hút vì ham vui,” tôi nói. Sự tức giận không biết từ đâu trào lên, tôi nghiến chặt răng nén nó lại. “Chuyện này là thật và nó có thể khiến họ mất mạng. Khi họ hiểu ra thì mẹ nghĩ chuyện gì sẽ xảy đến?”

Mặt mẹ điềm tĩnh, không cảm xúc gì ngoài cái nhướn mày thật khẽ. Mẹ đưa một miếng trứng lên miệng và lặng lẽ nhai. Rồi mẹ cất tiếng.

“Mẹ nghĩ con đang đánh giá thấp bạn mình.”

Chắc thế. Nhưng tôi sẽ không trách nếu họ bỏ chạy sau những chuyện xảy ra hôm thứ Bảy. Tôi cũng không trách nếu họ bỏ chạy sau khi Mike, Will và Chase bị giết. Đôi lúc, tôi cũng ước giá như mình có thể bỏ chạy.

“Con phải đi học rồi,” tôi nói và đẩy ghế đứng lên, bỏ lại chỗ thức ăn chưa hề đụng đến. Con dao tế đã được thanh tẩy và có thể lấy ra khỏi hũ muối được rồi, nhưng tôi lờ nó đi. Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời, tôi không muốn nó.

Cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt tôi sau khi đi vòng qua góc cua về phía tủ cá nhân là Thomas đang ngáp ngắn ngáp dài. Cậu ấy dựa người vào tủ với mấy cuốn sách kẹp nách, mặc chiếc sơ mi xám đơn giản có vài chỗ nhìn như muốn rách đến nơi. Tóc chĩa tứ tung. Tôi muốn bật cười. Quá nhiều sức mạnh ẩn chứa trong một cơ thể mà trông như được sinh ra từ một sọt quần áo bẩn. Khi thấy tôi, cậu ấy vẫy tay và nở nụ cười ngoác miệng thường trực. Rồi cậu ấy lại há miệng ngáp.

“Xin lỗi nhé,” cậu ấy nói. “Tớ giờ vẫn chưa hồi phục sau vụ hôm thứ Bảy.”

“Tiệc tùng thâu đêm, đúng không, Thomas?” một giọng nói chế giễu cất lên từ đằng sau và tôi quay lại trông thấy một đám, đa phần là tôi không quen. Lời bình phẩm là từ một đứa con gái tên là Christy gì đấy, tôi cũng không quan tâm, chỉ trừ miệng Thomas giờ mím chặt lại và cậu ấy nhìn dãy tủ cá nhân như thế muốn biến vào bên trong.

Tôi thản nhiên nhìn Christy. “Cứ nói thế nữa đi rồi tôi sẽ lấy mạng cậu.” Cô ả chớp chớp mắt, cố xác định xem tôi có nói nghiêm túc không, khiến tôi nhếch mép cười. Những tin đồn nực cười. Bọn nó tiếp tục đi, không đứa nào hé răng.

“Kệ chúng nó đi. Nếu chúng nó ở đó thì có khi vãi ra quần luôn ấy chứ.”

“Ừ,” cậu ấy nói và đứng thẳng người lên. “Nghe này, xin lỗi về chuyện hôm thứ Bảy. Tớ đúng là thằng đần, ai lại thò đầu ra cửa sổ như thế chứ. Đa tạ vì đã cứu mạng.”

Trong tích tắc, họng tôi nghẹn lại như thể sự cảm kích và nỗi ngạc nhiên đang trào lên. “Đừng cảm ơn tớ.” Hãy nhớ ngay từ đầu ai đã đẩy cậu vào vụ này. “Không có chi.”

 

 

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x