
Dịch Bệnh Atlantis – Web Tải Sách Miễn Phí Ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Sách Dịch Bệnh Atlantis của tác giả A. G. Riddle mời bạn thưởng thức.
CHƯƠNG 3
Quận Phong Lan
Marbella, Tây Ban Nha
Vẫn là giấc mơ đó, giấc mơ khiến Kate vô cùng dễ chịu. Cô gần như cảm thấy giờ mình có thể kiểm soát nó, như một đoạn video mà cô có thể tua và xem lại theo ý mình. Nó là thứ duy nhất còn mang đến cho cô niềm vui.
Cô nằm trên giường ở Gibraltar, trên tầng hai của một tòa biệt thự chỉ cách bờ biển vài bước chân. Một luồng gió mát thổi qua cánh cửa đang mở ra hiên, đẩy mấy tấm màn trắng mỏng bằng vải lanh vào phòng, rồi để chúng rủ lại xuống tường. Cơn gió dường như trôi dạt vào rồi rút ra cùng nhịp với những ngọn sóng phía dưới và hơi thở dài, chậm rãi của cô trên giường. Đây là một khoảnh khắc hoàn hảo, mọi thứ đều hài hòa, như thể cả thế giới là một trái tim duy nhất, cùng đập một nhịp.
Cô nằm ngửa, đăm đăm nhìn trần nhà, không dám nhắm mắt. David nằm sấp cạnh cô. Cánh tay vạm vỡ của anh đặt bừa ngang bụng cô, che gần hết vết sẹo lớn ở đó. Cô những muốn chạm vào tay anh, nhưng cô không dám làm vậy – hay bất kỳ hành động nào có thể kết thúc giấc mơ này.
Cô cảm thấy cánh tay dịch chuyển một chút. Cử động nhẹ nhàng đó dường như phá vỡ cả khung cảnh, như một trận động đất, rồi đánh sập tường và trần nhà. Căn phòng rung lên lần cuối và phai về màu đen, về bóng tối, “phòng giam” chật hẹp mà cô đang ở tại Marbella. Sự thoải mái mềm mại của chiếc giường cỡ lớn biến mất và cô lại nằm trên tấm nệm thô ráp của cái giường hẹp. Nhưng… cánh tay vẫn ở đó. Không phải của David. Một cánh tay khác. Nó đang chuyển động, với ngang bụng cô. Kate đông cứng người. Bàn tay vòng qua người, vỗ lên túi cô, rồi lần mò bàn tay nắm chặt của cô, cố lấy ống xi lanh. Cô tóm lấy cổ tay tên trộm và vặn mạnh hết sức có thể.
Một người đàn ông hét lên đau đớn trong khi Kate đứng dậy, giật sợi xích ở cái đèn phía trên và nhìn xuống…
Martin.
“Hóa ra họ cử ba đến.”
Cha nuôi của cô chật vật đứng lên. Ông đã ngoài sáu mươi và vài tháng vừa qua đã làm tổn hại đến cơ thể ông. Trông ông phờ phạc, nhưng giọng nói vẫn dịu dàng, thân mật. “Con biết đấy, đôi khi con có thể kích động thái quá, Kate ạ.”
“Con đâu phải người đột nhập vào phòng người khác rồi vỗ vỗ họ trong bóng tối.” Cô giơ xi lanh lên. “Sao ba lại cần cái này? Ở đây đang diễn ra chuyện gì vậy?”
Martin xoa xoa cổ tay và nheo mắt nhìn cô, như thể bóng đèn duy nhất đang đu đưa trong phòng khiến ông lóa mắt. Ông quay lại, cầm một cái bịch lên khỏi chiếc bàn nhỏ trong góc và đưa cho cô. “Đội vào.”
Kate lật nó lại. Đó không phải là cái bịch – nó là một chiếc mũ rộng vành mềm màu trắng. Martin hẳn đã lấy nó trong đống đồ bỏ lại của một trong những vị khách nghỉ mát ở Marbella. “Tại sao?” Kate hỏi.
“Con không thể cứ tin ta được à?”
“Rõ là không.” Cô tiến về giường.
Giọng Martin ngang phè, lạnh lùng và vô cảm. “Nó dùng để che mặt con. Có lính gác bên ngoài tòa nhà này và nếu thấy con, họ sẽ bắt giam con hay tệ hơn, bắn bỏ ngay lập tức.” Ông bước ra khỏi phòng.
Kate chần chừ một lúc rồi theo ông, giữ chặt chiếc mũ bên sườn. “Đợi đã. Sao họ lại bắn con? Ba đưa con đi đâu thế?”
“Con muốn câu trả lời?”
“Vâng” Cô ngập ngừng. “Nhưng con muốn kiểm tra bọn trẻ trước khi đi.”
Martin liếc nhìn cô, rồi gật đầu.
Kate mở hé cửa vào căn phòng nhỏ của hai thằng bé và thấy chúng đang làm việc mà chúng đã dành chín mươi chín phần trăm đời mình để làm: viết lên tường. Với đa số những bé trai từ bảy đến tám tuổi, mấy nét nguệch ngoạc đó thường là khủng long và lính tráng, nhưng Adi và Surya lại gần như tạo nên một tấm thảm từ bức tường này sang bức tường kia với toàn các phương trình và ký hiệu toán học.
Hai thằng bé người Indonesia vẫn biểu hiện rất nhiều tính cách đặc trưng của bệnh tự kỷ. Chúng hoàn toàn chìm đắm trong tác phẩm của mình; chẳng đứa nào nhận thấy Kate vào phòng. Adi đang đứng thăng bằng trên chiếc ghế mà nó đã đặt trên một cái bàn, rướn lên viết vào một trong những chỗ trống cuối cùng trên tường.
Kate lao tới kéo nó khỏi cái ghế. Thằng bé huơ cây bút chì trong không trung và phản kháng bằng những từ Kate không nghe ra được. Cô dịch ghế về vị trí đúng của nó: trước bàn, không phải trên mặt bàn.
Cô ngồi xổm xuống và giữ lấy hai vai Adi. “Adi, cô đã bảo con rồi: đừng có xếp đồ rồi đứng lên đó.”
“Tụi con hết chỗ rồi.”
Cô quay lại Martin. “Kiếm thứ gì cho hai đứa viết đi ba.”
Ông nhìn cô đầy hoài nghi.
“Con nghiêm túc đấy.”
Ông rời đi, Kate lại tập trung vào hai thằng bé. “Tụi con đói không?”
“Lúc nãy họ có đem bánh kẹp tới.”
“Hai đứa đang làm gì thế?”
“Không nói cho cô Kate được.”
Kate nghiêm trọng gật đầu. “Phải. Tuyệt mật.”
Martin trở lại và đưa cô hai tập giấy ghi chép màu vàng.
Kate với người ôm lấy cánh tay Surya để chắc chắn nó chú ý đến cô. Cô giơ hai tập giấy lên. “Từ giờ, con viết lên mấy cái này, hiểu chưa?”
Cả hai thằng bé gật đầu và cầm lấy tập giấy. Chúng lật lướt qua, săm soi từng trang xem có vết gì không. Khi đã hài lòng, chúng bước về bàn, leo lên ghế rồi tiếp tục im lặng làm việc.
Kate và Martin rời khỏi phòng, không nói gì nữa. Martin dẫn Kate đi xuôi hành lang. “Con nghĩ cứ để chúng tiếp tục như vậy là khôn ngoan à?” Martin hỏi.
“Chúng không thể hiện ra, nhưng chúng đang sợ. Và bối rối. Hai đứa thích toán bởi nó giúp chúng không nghĩ về những chuyện khác.”
“Phải, nhưng cứ để chúng bị ám ảnh như vậy có tốt không? Làm thế không khiến chúng tệ hơn sao?”
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.