
Địch Công Kỳ Án Tập 1 – Hoàng Kim Án – Đọc sách online ebook pdf
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Ba nam nhân lặng lẽ ngồi nhấp rượu trên lầu thượng Sầu Hỷ Lâu, dõi mắt về con đường lớn băng qua Bắc môn kinh thành. Tự bao giờ, tửu lâu ba lầu cũ kỹ dựng trên đồi thông này đã trở thành địa điểm quen thuộc của các quan lại kinh thành mỗi khi đưa tiễn bằng hữu đi nhậm chức phương xa, hay nghênh đón nhau hồi triều lúc mãn nhiệm. Quán rượu mang tên hai thứ cảm xúc trái chiều này chính là theo ý tứ bài thơ khắc trước cổng.
Bầu trời u ám, cơn mưa phùn mùa xuân ảm đạm kéo dài lê thê như chẳng muốn ngừng. Nơi nghĩa địa khuất sau đồi, hai phu đào huyệt đã tìm thấy chỗ trú mưa dưới tán thông già, co ro ngồi sát vào nhau.
Ba vị khách đã dùng xong bữa trưa thanh đạm, sắp đến lúc phải chia tay. Giây phút chia ly khó thốt nên lời. Cả ba đều khoảng tam tuần. Hai vị đội mũ gấm thêu dành cho Viên ngoại lang Bộ Hình* đang tiễn vị đội mũ đen đi nhậm chức huyện lệnh.
Bộ Hình tương đương bộ Tư pháp hiện nay, có nhiệm vụ thẩm định các chủng loại pháp luật, xem xét tội danh và hình phạt trong các vụ án, lập hội đồng cửu khanh thẩm lý giam hậu (xem xét các án có tội danh là tử hình) và trực tiếp thẩm lý các vụ án lớn trong phạm vi kinh đô.
Lương Thể Nhân dằn mạnh chén rượu xuống bàn, gắt gỏng với vị huyện lệnh trẻ tuổi, “Việc này thực chẳng đáng làm phiền huynh chút nào! Huynh đã được bổ nhiệm làm Đại lý tự thừa rồi còn gì. Rồi huynh sẽ trở thành đồng liêu với ta và huynh đệ Hầu Quân đây, chẳng phải chúng ta sẽ tiếp tục cuộc sống vui vẻ ở kinh thành này sao, vậy mà huynh…”
Địch huyện lệnh mất kiên nhẫn vuốt mạnh chòm râu dài đen nhánh, bực dọc cắt ngang. “Chúng ta đã nói chuyện này nhiều lần rồi và ta…” ông nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và tiếp tục với nụ cười hối lỗi, “… đệ từng bảo là chán muốn phát bệnh việc tra án trên văn thư rồi mà!”
“Vậy huynh cũng đâu cần phải rời bỏ kinh thành chứ!” Lương Thể Nhân bất bình, “Ở đây không có đủ án cho huynh phá à? Thế còn vụ một Lang trung Bộ Hộ*, tên Vương Nguyên Đức thì phải, đã hạ thủ lục sự của mình rồi đào tẩu với ba chục thỏi vàng trong quốc khố? Hầu Niên thúc thúc của bằng hữu ta là Thượng thư Bộ Hộ, ngày nào cũng hỏi tin tức ở Đại lý tự*, đúng không hả Hầu huynh?”
Bộ Hộ là cơ quan coi giữ việc ruộng đất, nhân khẩu, kho tàng, thu phát, bổng lộc, đồ cống nạp, thuế khoá, muối và sắt
Đại lý tự là cơ quan có nhiệm vụ xét lại những án nặng đã xử rồi gởi kết quả cuộc điều tra qua bộ Hình để đệ tâu lên Hoàng đế xin quyết định.
Vị khách thứ ba, cũng đeo thẻ bài Viên ngoại lang Đại lý tự, lộ rõ vẻ lo lắng. Ông ta ngập ngừng một chút rồi mới đáp lời, “Cho đến lúc này, chúng ta vẫn chưa có tí manh mối nào về hành tung của tên vô lại đó. Vụ án này gay đấy, Địch huynh ạ!”
“Hai huynh cũng biết rồi,” Địch Nhân Kiệt hờ hững nói, “vụ án này được đích thân quan Đại lý tự khanh* để tâm. Tất cả những gì các huynh và đệ thấy cho đến nay chỉ vỏn vẹn một mớ giấy tờ sao lục! Toàn giấy với tờ thôi!”
Đại lý tự khanh là quan viên đứng đầu Đại lý tự.
Ông với tay lấy bình rượu thiếc, rót cho đầy chén. Tất cả đều im phăng phắc. Một hồi sau Lương Thể Nhân mới lên tiếng, “Ít nhất thì huynh cũng có thể chọn huyện nào khá khẩm hơn Bồng Lai chứ? Cái xứ khỉ ho cò gáy đó suốt ngày chỉ có sương mù và mưa phùn, ảo não lắm, lại xa vùng duyên hải nữa! Chả lẽ huynh không biết mấy chuyện quái gở người ta kể về vùng đó từ ngày xửa ngày xưa?
Thấy bảo trong những đêm mưa bão, người chết đội mồ sống dậy, những hình thù quái đản thoắt ẩn thoắt hiện trong sương mù thổi từ biển vào, thậm chí còn có cọp tinh lượn lờ trong rừng nữa. Vậy mà huynh lại còn thế chỗ cho một vị huyện lệnh bị mưu sát! Người ta có được bổ nhiệm cũng tìm cách thoái thác, đằng này huynh lại chủ ý xin đi!”
Vị tân huyện lệnh trẻ tuổi dường như tảng lờ hết mọi lời khuyên can, hồ hởi nói, “Thử nghĩ xem, sẽ thật tuyệt nếu đệ phá được một vụ án mạng bí ẩn ngay khi mới chân ướt chân ráo nhậm chức! Một cơ hội vàng để vứt bỏ mớ lý thuyết suông và những vụ án bàn giấy! Cuối cùng đệ cũng được mục sở thị người thật việc thật, các huynh ạ!”
“Đừng quên là huynh sẽ phải giải quyết cả chuyện người chết nữa đấy!” viên ngoại lang Hầu Quân lạnh lùng nhắc nhở, “Viên khâm sai được Bộ Hình cử đến Bồng Lai báo lại rằng không có manh mối nào về kẻ ra tay với cố huyện lệnh, cũng không rõ cả động cơ gây án của hắn. Đệ cũng từng kể với huynh là chỗ văn tự lưu chiểu về vụ này đã không cánh mà bay khỏi văn khố pháp đình của chúng ta rồi, đúng không?”
“Ẩn tình của việc đó,” viên ngoại lang Lương Thể Nhân nhanh nhảu tiếp lời, “huynh đệ ta đều hiểu. Vụ sát hại cố huyện lệnh hẳn có dây mơ rễ má tận kinh thành. Có trời mới biết huynh sắp chọc vào tổ kiến nào, rồi không rõ huynh sẽ sa chân vào mưu đồ của đại quan nào nữa! Huynh đã đỗ loại ưu tất cả các kỳ thi văn, ở đất kinh thành này huynh có tiền đồ xán lạn. Sao huynh lại thích chôn vùi đời mình ở cái chốn Bồng Lai khỉ ho cò gáy đó?”
“Địch huynh,” vị quan nhân thứ ba nghiêm giọng, “hãy nghĩ lại đi, vẫn còn kịp đấy. Huynh chỉ việc cáo ốm bất ngờ, hoãn đi chục ngày là được. Trong lúc đó, thể nào chẳng có kẻ thế mạng. Nghe đệ đi, Địch huynh! Đệ đang khuyên với tư cách hảo bằng hữu của huynh!”
Nhìn thấy vẻ khẩn khoản trong mắt người huynh đệ, Địch Nhân Kiệt vô cùng xúc động. Dù mới quen nhau được một năm nhưng ông đánh giá cao tài trí và năng lực phi phàm của Hầu Quân. Địch Nhân Kiệt uống cạn chén rồi đứng dậy.
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.