Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Nơi ngõ hẹp, Đô úy gặp người lạ
Chốn nhà hoang, hảo hán thoát sát mưu

Kiều Thái quẹo vào góc đường, băng qua cây cầu bắc qua chiến hào và vào thành tại Kiêu Tế môn.

Trong khi chen lấn xô đẩy để băng qua đám đông càng về tối càng dày đặc, thỉnh thoảng Kiều Thái lại liếc nhìn qua vai, nhưng không ai có vẻ là đang theo dõi mình cả. Y băng qua phía trước cánh cổng sơn son cao vút của miếu Ngũ Tiên, tiến vào con phố đầu tiên bên trái, cuối cùng cũng đến khách điếm được đặt tên theo ngôi miếu. Đó là một tòa nhà xiêu vẹo hai tầng. Bên trên mái, y nhìn thấy đỉnh tòa tháp của chùa Hoài Thánh sừng sững vươn cao đến hơn mười lăm sải* giữa trời.

1 sải tương đương 1,8288m.

Hô to lời chúc ngủ ngon với gã chưởng quỹ cau có đang ngồi lọt thỏm giữa chiếc ghế trúc đặt trong hành lang nhỏ tẹo, Kiều Thái đi thẳng lên phòng mình ở tầng hai, phía sau khách điếm. Bên trong nóng bức và ngột ngạt vì những cánh cửa chớp của cửa sổ duy nhất đã đóng im ỉm suốt cả ngày. Sáng nay, sau khi thuê phòng, y mới chỉ vào để đặt bọc hành lý của mình lên tấm phản trơ trụi. Vừa chửi rủa, Kiều Thái vừa đẩy các cánh cửa chớp mở toang. Y đứng ngắm tòa tháp ở một tầm nhìn khoáng đạt.

“Đám ngoại bang đó thậm chí còn không thể xây cất một ngôi chùa thực sự.” Y lẩm bẩm, miệng nở nụ cười ngạo nghễ. “Không lầu, không mái cong, chẳng có gì cả! Thẳng đuột như một khúc mía vậy!”

Vừa ngâm nga một giai điệu, Kiều Thái vừa thay một tấm áo sạch sẽ, rồi lại khoác áo giáp xích* lên mình và gói ghém mũ sắt, bao tay sắt cùng giày sắt vào một vuông vải xanh. Rồi y đi xuống tầng.

Áo giáp đan bằng dây xích sắt.

Ở dưới đường, trời vẫn còn rất nóng; cơn gió nhẹ lất phất trên sông không thể thổi xa vào tận trong thành. Kiều Thái tiếc là mình không thể cởi tấm áo choàng vướng víu ra bởi vì y cần che giấu áo giáp. Sau một thoáng vẩn vơ nhìn khách bộ hành, y đi vào con hẻm kế bên khách điếm.

Những con đường chật hẹp được đèn lồng của các quầy hàng đêm chiếu sáng, nhưng chỉ có lác đác vài người qua lại. Y nhìn thấy vài người Đại Thực, thật dễ nhận ra họ nhờ vào những chiếc khăn quấn đầu trắng và sải chân bước dài hối hả. Sau khi băng qua chùa Hoài Thánh, phố xá bắt đầu khoác lên mình diện mạo ngoại lai.

Những ngôi nhà trát vữa trắng không có cửa sổ ở tầng trệt; ánh sáng duy nhất phát ra từ tầng hai, len lỏi chiếu xuyên qua lớp màn của những tấm lưới mắt cáo cầu kỳ. Đây đó có một lối đi hình vòm bắc ngang qua con đường, nối tầng hai của các căn nhà hai bên. Kiều Thái vẫn còn trong trạng thái lâng lâng vì men rượu khiến y quên mất kiểm tra xem liệu mình có đang bị kẻ nào theo dõi hay không.

Khi tiến vào một con hẻm vắng vẻ, đột nhiên y phát hiện một đại hán râu ria xồm xoàm đi bên cạnh mình. Hắn xẵng giọng hỏi Kiều Thái:

“Các hạ có phải là Đô úy họ Cao hay Thiệu, hoặc đại loại vậy không?”

Kiều Thái khựng lại. Trong ánh sáng mập mờ, y chăm chú dò xét người lạ. Gương mặt hắn lạnh lùng, hàng tóc mai dài và bộ râu bạc, mình vận áo choàng nâu rách te tua, đầu đội nón mòn vẹt tả tơi, chân mang hài dính đầy bùn đất. Hắn trông thật tồi tàn, thế nhưng lại mang phong thái đĩnh đạc tự nhiên của một nam nhân có địa vị, và gã nói chuyện bằng chất giọng Trường An không thể lẫn vào đâu được. Kiều Thái thận trọng cất lời:

“Tại hạ họ Kiều.”

“A, hẳn là Đô úy Kiều Thái rồi! Hãy nói cho tại hạ biết, có phải chủ nhân của ngài, Địch đại nhân, cũng đang ở Quảng Châu này không?”

“Ngài ấy có mặt ở đây thì sao?” Kiều Thái hùng hổ đáp.

“Đừng nói gì cả, quan gia!” Kẻ lạ mặt ngắt lời. “Tại hạ phải diện kiến ngài ấy, có việc khẩn cấp. Hãy đưa tại hạ đến chỗ của Địch đại nhân.”

Kiều Thái cau mày. Kẻ này không giống phường lừa đảo cho lắm. Mà nếu có đi chăng nữa thì gặp Kiều Thái đây là hắn tới số rồi! Kiều Thái nói:

“Tình cờ là tại hạ cũng đang trên đường đến gặp đại nhân. Vì thế, các hạ có thể đi cùng tại hạ ngay bây giờ.”

Kẻ lạ mặt vội vàng ngoái qua vai nhìn những bóng đen đằng sau mình.

“Các hạ hãy đi trước.” Hắn nói cộc lốc, “Tại hạ sẽ nối gót theo sau. Tốt hơn hết là đừng để xung quanh nhìn thấy chúng ta đang đi cùng nhau.”

“Tùy ý các hạ.” Kiều Thái nói và tiếp tục bước đi về hướng đã định. Bây giờ, y phải thật thận trọng, vì có nhiều hố sâu giữa những phiến đá lát đường, và nguồn sáng duy nhất đến từ một ô cửa sổ lúc đóng lúc mở. Xung quanh không có bóng người nào lảng vảng; âm thanh duy nhất chính là tiếng bước chân nặng nề phát ra từ đôi giày của kẻ lạ mặt phía sau Kiều Thái.

Sau khi Kiều Thái rẽ sang hẳn một góc đường khác, y thấy mình đang ở trên một con phố tối đen như mực. Y ngước lên nhìn xem có thể thấy được đỉnh tòa tháp hay không nhằm xác định phương hướng cho mình. Nhưng những ngôi nhà cao hai bên đường cứ xiêu vẹo nghiêng ngả vào nhau khiến y chỉ còn thấy được một khoảng trời hẹp đầy sao. Kiều Thái chờ cho người kia đi đến phía sau rồi nói với qua vai mình:

“Ở đây chẳng thấy được gì cả. Tốt hơn là chúng ta nên quay lại và tìm một cỗ kiệu, vẫn còn nhiều con đường khác dọc theo lối đi chính.”

“Hãy hỏi thường dân trong ngôi nhà gần bên đó đi.” Kẻ lạ mặt nói. Giọng hắn vang lên khàn khàn.

Kiều Thái chăm chú nhìn về phía trước, quả thật giờ đây y nhìn thấy một ánh sáng mờ mờ xuất hiện trong bóng tối. “Giọng của lão già kia nghe thều thào ốm yếu vậy mà đôi mắt vẫn còn tinh tường đó!” Vừa lẩm bẩm, y vừa bước về phía ánh sáng đang hắt ra mờ nhạt. Ngay khi vòng qua góc đường, y nhìn ra nguồn sáng đó phát ra từ cây đèn dầu rẻ tiền được đặt trong ngách cao trên bức tường trắng trơn gớm ghiếc phía tay trái.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x