Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Sách Địch Công Kỳ Án Tập 7 – Ngọc Xuyến Án của tác giả Robert Van Gulik mời bạn thưởng thức.

Hồi 2

Tiếp tân khách, Hiệu úy cậy việc tư
Mang tên giả, Địch Nhân Kiệt thành đại phu

Trong hành lang tờ mờ tối trên lầu, vị Binh tào gõ lên một cánh cửa gỗ nhẵn nhụi. Anh ta dẫn Địch huyện lệnh vào một căn phòng rộng và trống trải, chỉ được chiếu sáng bởi một ngọn nến lớn trên án thư độc nhất kê sát vách trong. Viên Hiệu úy vạm vỡ đang ngồi phía sau án thư liền bật dậy nghênh tiếp khách quý.

“Địch đại nhân đại giá đến trấn Thanh Xuyên, quả là quý hóa!” Nam nhân trẻ tuổi cất tiếng chào với nụ cười hồn hậu. “Ti chức là Hiệu úy Trâu Lập Uy. Mời đại nhân ngồi!”

Địch huyện lệnh nhìn nhanh sang viên Hiệu úy. Y có khuôn mặt tròn trĩnh và tinh anh, được tô điểm bởi một hàng ria mép đen và hàm râu thô đen bóng. Ông không tài nào nhớ ra người này.

Hiệu úy chỉ tay xuống ghế bành và nói, “Ba năm trước ngài còn đang bận xử lý công cán, làm sao có thể để ý đến ti chức! Lần đó ở huyện Hán Nguyên, ngài đang xử lý một vụ giết người trên hồ nước. Khi ấy, ti chức hãy còn đi theo Khâm sai đại nhân.”

Rồi y quay sang thuộc hạ, “Được rồi, Liễu đệ! Ta sẽ tự pha trà.”

Địch huyện lệnh khẽ mỉm cười, nhớ lại những ngày tháng sôi nổi ở Hán Nguyên năm xưa. Ông dựa thanh kiếm vào một bên án thư và ngồi xuống chiếc ghế mà Hiệu úy đã mời.

“Hẳn túc hạ đã nhận ra Địch mỗ lúc ở bến sông?”

“Quả đúng vậy. Đại nhân đứng bên một người đáng kính trong trấn này là Hồ Lô tiên sinh. Ti chức không muốn hỏi chuyện đại nhân ngay lúc ấy vì dường như ngài đang cải trang để vi hành. Ti chức biết dù sao đại nhân cũng sẽ đến tổng quân doanh để trình diện, nên đã bảo Binh tào chờ đón. Hẳn đại nhân đang có một công vụ quan trọng? Ngài chỉ đi có một mình…”

Y bỏ lửng câu nói, châm một chén trà rồi ngồi xuống sau án thư.

“Không hề. Địch mỗ được triệu đến chỗ Tri phủ từ mười ngày trước để hỗ trợ giải quyết một vụ buôn lậu có ảnh hưởng đến Phổ Dương. Tri phủ đại nhân giao cho ta và hai trợ thủ là Mã Vinh và Kiều Thái kha khá công vụ, trước khi cho phép bọn ta được thư thái hồi phủ. Bọn ta đã định lưu lại trấn Thanh Xuyên ít ngày. Nhưng khi cả ba đến làng Quan Đế Miếu sáng nay, trưởng làng đã nhờ giúp tiêu diệt đám lợn rừng đang phá hoại mùa màng. Mã Vinh và Kiều Thái là những thợ săn cừ khôi. Địch mỗ đã bảo họ ở lại tiêu trừ đám lợn rừng trong khi bản thân tiếp tục lên đường. Cả ba dự định tái hợp tại trấn này sau hai ngày nữa. Trong lúc đợi, ta sẽ nghỉ lại đây, đi câu cá hoặc làm vài việc khác, đương nhiên là hoàn toàn ẩn danh.”

“Đại nhân thật sáng suốt! Ti chức cũng muốn hỏi vì sao ngài lại có chiếc hồ lô đó?”

“Đây là một món quà mà trưởng làng ấn vào tay Địch mỗ. Người làng Quan Đế Miếu trồng được những trái bầu to lớn khác thường. Vì đem theo nó mà Hồ Lô tiên sinh đã nhầm ta với một đại phu!”

Hiệu úy nhìn vị khách bằng vẻ trầm tư, rồi chậm rãi nói, “Phải rồi, với y phục hiện giờ, rất dễ nhầm ngài với một vị đại phu.”

Ngừng lại một chút, y nói tiếp, “Hẳn Hồ Lô tiên sinh phải thất vọng lắm khi biết ngài không phải một đại phu. Tiên sinh biết rõ nhiều loại thảo dược và thích đàm đạo về những thứ ấy.”

“Thật ra,” Địch huyện lệnh ngập ngừng thừa nhận, “ta đã không cải chính lại, tránh một lời giải thích dài dòng. Chẳng hay vị đạo nhân ấy có lai lịch thế nào?”

“Hồ Lô tiên sinh là một nhà hiền triết, đã đến trấn này được bốn, năm năm nay. Tiên sinh sống như một ẩn sĩ khổ hạnh trong một túp lều tranh giữa chốn lâm tuyền. Đại nhân dùng thêm một chén trà nữa chứ?”

Viên Hiệu úy xoa mặt. Liếc nhanh sang Địch huyện lệnh, y tiếp lời, “Địch đại nhân, nếu ngài thực sự muốn có khoảng thời gian yên tĩnh ở trấn này, ti chức khuyên đại nhân cứ đóng giả một đại phu đi. Vùng này là khu vực đặc biệt, triều đình có đủ mọi kiểu tai mắt quanh đây, việc ngài ẩn danh sẽ có thể… bị hiểu sai. Bản thân từng phục vụ trong triều nên ti chức biết rõ tâm tính của bọn họ!”

Địch huyện lệnh vuốt râu. Dưới tư cách một Địch Nhân Kiệt, ông sẽ phải gặp gỡ các quan viên lớn nhỏ, phải mặc quan phục và đội mũ cánh chuồn, trong khi tất cả đều nằm trong gói hành lý lớn ông để tại làng Quan Đế Miếu. Đương nhiên ông có thể mượn một bộ quan phục và thuê một cỗ kiệu, nhưng đó chính là thứ mà ông muốn tránh trong vài ngày…

Nhận thấy vẻ do dự của ông, Trâu Lập Uy vội nói, “Ti chức sẽ chuẩn bị mọi thứ cho đại nhân! Ngài xứng đáng có được mấy ngày nghỉ ngơi. Ti chức đã nghe kể về vụ án ngôi chùa mà ngài phá giải ở Phổ Dương. Đại nhân quả là thần thám! Giờ hãy để ti chức xem xét. Phải rồi, ti chức biết một vị đại phu đã giải nghệ ở kinh thành. Ông ta tên là Lương Mặc, người cao lớn, râu dài, chuyên chữa bệnh phổi và gan.”

Y kéo một tờ giấy về trước mặt mình, chấm bút lông vào mực và viết vài dòng.

“Đại nhân, chắc ngài có biết qua một chút y thuật? Tốt rồi! Ti chức có thể xem giấy thông hành của ngài chứ?”

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x