
Diễm Cốt – Đọc sách online ebook pdf
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Triệu Như Thì quỳ xuống trước mặt Hoa Diễm Cốt, bám lấy ống tay áo nàng như kẻ chết đuối bám được khúc gỗ nổi không chịu buông ra: “Xin cô nương hãy giúp ta!”
Hoa Diễm Cốt khẽ mỉm cười, lần lượt mở hai hộp gỗ đàn hương còn lại.
Tấm mỹ nhân bì thứ nhất là một thiếu nữ yêu kiều, tuy không tuyệt sắc, nhưng thanh khiết như nhụy sen.
Tấm mỹ nhân bì thứ hai là một giai nhân tuyệt sắc, vô cùng mỹ lê, tựa như mẫu đơn Lạc Dương.
Còn khi chiếc hộp thứ ba mở ra, thì rõ ràng khiến hai tấm mỹ nhân bì kia mờ nhạt đi hẳn.
“Đẹp quá…” Triệu Như Thì kêu lên một tiếng đầy kinh ngạc, ánh mắt dừng lại ở chiếc hộp thứ ba, nhìn đăm đăm thẫn thờ không dời mắt, y như nữ tử đánh mắt trông thấy chiếc trâm phượng ưng ý trong cửa tiệm ngọc châu.
Hoa Diễm Cốt nhìn nàng ta, đóng hai chiếc hộp trước đó lại, đảy chiếc hộp thứ ba đến trước gối Triệu Như Thì. Hoa đào ngoài cửa sổ đong đưa, hình bóng đan xen vào nhau, nghiêng bóng trước cửa sổ, bóng cây loang lổ in xuống nền đất.
Trong bóng hình ấy, một tấm mỹ nhân bì diễm lệ như hoa đào nằm yên trong hộp gỗ đàn hương, bên cạnh trải đầy những hương liệu đặc chế để giữ cho ngàn năm không bị hỏng, bên khóe môi của người đẹp có một nốt ruồi mỹ nhân, nụ cười yêu mị, tựa như loài yêu mỹ miêu ẩn mình trong tranh.
“Ta muốn cái này.” Triệu Như Thì nhìn chằm chằm vào nó, như thể đã bị mê hoặc, thầm thì nói.
“Được.” Hoa Diễm Cốt liếc nhìn tấm mỹ nhân bì mê mị lòng người kia, buông tiếng nói: “Thị thiếp của danh tướng tiền triều Khống Nguyên, không rõ danh tính, thường được gọi là Hồng Tiêu. Hạnh phúc không được vẹn toàn, vẻ ngoài tuy đẹp đẽ, nhưng cuộc sống lại không được như ý…”
“Không sao.” Triệu Như Thì ngắt lời, nàng ta cầm lấy chiếc hộp gỗ đàn hương, mắt rực lên như lửa, rồi nở nụ cười ma mị: “Nàng ta là nàng ta, còn ta là ta… Chỉ cần đổi được tấm da của nàng ta, thì vận mệnh của ta chắc chắn sẽ tốt hơn nàng ta, thậm chí còn vượt mặt cả Liên Liên, rồi ta sẽ có được hạnh phúc, ta chắc chắn sẽ có được Cố lang…”
“Mong là như vậy.” Hoa Diễm Cốt bưng ấm trà sứ hồng mai ở bên cạnh lên, nhìn chằm chằm vào Triệu Như Thì, nói: “Một ngàn lượng. Khi nào gom đủ thì khi đó lại đến.”
Nói đoạn, bưng trà, tiễn khách.
Trong nửa tháng sau đó, Hoa Diễm Cốt lại sống những ngày nhàn rỗi, vẻ mặt ngái ngủ, cả ngày nếu không ở trong viện ngủ trưa thì lại đi kiếm các loại điểm tâm để ăn. Người ngoài nhìn vào, chỉ biết lắc đầu mà thở dài, bảo nàng không chịu làm ăn.
Bọn họ nào biết, nàng chỉ là kén chọn khách mà thôi.
Họa bì sư nào mà chẳng thế, ăn ngon, mặc đẹp, lại còn kén chọn khách nữa chứ.
Mãi đến khi nửa tháng đã trôi qua, Triệu Như Thì lại lần nữa xuất hiện ở Hồng Dược đường, thì khi ấy đôi mắt uể oải, lườ biếng của Hoa Diễm Cốt mới mở ra như thể từ trong cơn mơ tỉnh lại. “Chỗ này là năm trăm lượng.”
Triệu Như Thì bỏ chiếc nói trên đầu xuống, khuôn mặt sau tấm sa trắng nay đã tiều tụy thêm, gò má ửng đỏ như mang bệnh, vừa nói vừa thành khẩn dâng một sấp ngân phiếu đến trước mặt Hoa Diễm Cốt: “Đây là số ngân lượng ta phải bán của hồi môn và trang sức mới có được.”
“Năm trăm lượng?” Hoa Diễm Cốt không chìa tay ra nhận, chỉ cười mà như không nhìn nàng ta. “Phu nhân, đay không phải là nơi làm từ thiện. Diễm Cốt đồng ý nhận lời vụ làm ăn này với phu nhân, là bởi thương cho số phận của phu nhân. Song nói cho cùng thì Diễm Cốt cũng chỉ là một nghệ nhân, đã là nghệ nhân, thì cũng phải ăn cơm, mua y phục, thuê nhà… cho nên vẫn xin phu nhân trả hết năm trăm lượng còn lại.”
Triệu Như Thì ngập ngừng nhìn nàng, lúng túng nói: “Có thể cho khất được không…”
Hoa Diễm Cốt nhắm mắt thưởng trà: “Một ngàn lượng, khi nào gom đủ, thì khi đó lại đến… ta sẽ không nói những lời này lần thứ ba.”
Gò má Triệu Như Thì ửng đỏ, nàng ta ôm chặt lấy thân mình, móng tay cơ hồ như muốn cào cấu vào da thịt.
Thấy nàng ta ở im một chỗ không chịu đi, Hoa Diễm Cốt từ từ mở mắt, đẩy ấm trà trong tay về phía nàng ta, xem như tiễn khách.
“Khoan đã.” Một bàn tay khẽ ấn lên tay Hoa Diễm Cốt.
Hoa Diễm Cốt nhíu mày nhìn Triệu Như Thì.
“Sắp xảy ra chuyện lớn, cô nương nghe xong rồi đuổi người cũng chưa muộn.” Lồng ngực Triệu Như Thì khẽ phập phồng, dường như đánh cược hết trong ván này.
Hoa Diễm Cốt giơ phiến quạt về phía nàng ta, ra chiều bảo nói tiếp.
“Triều đình mới sửa đổi lễ pháp.” Triệu Như Thì nói tiếp: “Mam mười sáu, nữ mười ba là đã có thể hứa hôn. Ngoài ra, nam hai mươi, nữ mười sáu mà chưa thành hôn, thì quan phủ sẽ đứng ra cưỡng chế hứa hôn. Cô nương, ta không có ý thăm dò cô nương, chỉ là… nghe người ta truyền tai nhau, cô nương năm nay đã…”
“Thật không may, mồng bảy tháng Bảy âm lịch năm nay là tròn mười sáu.” Hoa Diễm Cốt một tay chống cằm liếc nhìn nàng ta: “Đa tạ phu nhân đã nhắc nhở, song tin này e là không đáng giá năm trăm lượng…”
“Đương nhiên rồi.” Triệu Như Thì mỉm cười, rồi đột nhiên gọi: “Kinh Ảnh!”
“Có.” Một giọng nói trong trẻo cất lên.
Hoa Diễm Cốt ngước đầu nhìn về hướng vọng ra tiếng nói, ánh mắt thoáng vẻ không hài lòng.
Dù sao đây cũng là nơi ở của nàng, tuy Triệu Như Thì thân phận tôn quý thật, nhưng cũng không thể cho phép nàng ta tùy tiện như vậy được. Hoa Diễm Cốt nàng tuy tuổi có hơi lớn, song rốt cuộc cũng là phận nữ nhi chưa thành hôn, chốn này lại là tư viện của nàng, sao có thể tùy tiện gọi nam nô vào như vậy được.
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.