Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Sách Điềm Tĩnh Và Nồng Nhiệt – Lam của tác giả Tsuji Hitonari mời bạn đọc thưởng thức.

chương 2: Tháng Năm

MAGGIO

Mưa vẫn rơi suốt từ sáng, chẳng có dấu hiệu tạnh. Nghe nói luồng khí lạnh mang cơn mưa này đến đã vượt qua eo biển Dover để tới tận nước Anh. Hiện mưa đang giăng kín cả châu Âu lục địa. Hiện tượng đó đã trở thành chủ đề trời ban cho những người già thích nói chuyện thời tiết ở thành phố này. Thế nào hôm nay tôi cũng sẽ bắt gặp đâu đó trên phố hình ảnh họ vừa nhìn bầu trời vừa nói chuyện cho đến khi mặt trời lặn.

Bước xuống khỏi giường và mở cửa sổ, tôi trông thấy mặt sông Arno màu xanh đen khi mức nước dâng cao. Không còn dòng chảy êm đềm, hòa nhã màu xanh sẫm thường ngày. Mưa rơi xuống khắp mặt sông làm thành những vòng tròn nước.

“Vẫn mưa hả anh?”

Tôi ngoảnh lại và bắt gặp đôi mắt mở to của Memi. Cả nàng và tôi đều đang trần trụi. Đêm qua chúng tôi làm tình rồi cứ thế ngủ.

“Ừ, chắc còn mưa lâu.”

Memi nhổm nửa người dậy, lẩm bẩm “Ghét thật.”

“Thành phố này không hợp với mưa. Trời nên mưa ở Milano.”

Bò ra tới chỗ tôi, nàng ôm lấy tôi từ phía sau. Tôi cảm nhận được lọn tóc cứng của nàng giữa lưng tôi và bầu ngực căng phồng ấy. Hình như nàng thừa hưởng mái tóc xoăn màu đen từ mẹ. Cả đôi mắt to màu nâu và chiếc mũi cao vút của nàng cũng khác với khuôn mặt Á Đông của tôi. Ai nhìn thế nào cũng thấy nàng có khuôn mặt của người Ý.

“Em ghét tháng Năm.”

Memi nghịch dái tai tôi bằng những đầu ngón tay. Tháng Năm trong tiếng Ý gọi là gì nhỉ. Nàng áp môi mình vào tai tôi thì thầm.

Maggio.”

“Đúng rồi, là maggio.”

Memi tuy thừa hưởng dòng máu Ý nhưng hoàn toàn không nói được tiếng Ý. Nàng luôn cảm thấy khó chịu về ông bố người Ý đã chia tay với mẹ nàng từ khi nàng còn nhỏ. Mỗi khi tôi định hỏi về bố nàng, nàng liền nổi cáu.

Nàng nói rằng việc nàng tạm nghỉ ở trường đại học để qua Ý là do nàng thấy sẽ quá muộn nếu để sau khi đi làm mới biết về một nửa cội nguồn của mình. Tuy vậy, tôi ngờ rằng nàng làm thế chỉ vì tò mò về ông bố thôi.

“Tiếng Ý của Memi chắc mãi mãi không khá lên được mất. Đến cả tháng Năm là gì mà cũng không biết kìa. Rõ là em chẳng thực tâm muốn học.”

“Gì chứ, ai chẳng có lúc đãng trí.”

“Thế à? Em hầu như không đến trường, toàn đi mua sắm như những khách du lịch người Nhật khác.”

Memi trói hai tay tôi từ phía sau. Tôi bất giác bật cười ngoảnh lại, còn nàng chu môi lên với tôi.

“Không sao. Ngôn ngữ chẳng quan trọng. Chỉ cần nhìn thấy đất nước này là đủ rồi.”

Memi nhìn tôi bằng đôi mắt nũng nịu. Con ngươi màu nâu ẩn sau mái tóc đang hiện lên hình ảnh tôi. Tôi hôn lên mắt trái nàng không chút lưỡng lự. Mắt phải của nàng là hai mí, còn mắt trái là một mí. Tôi thì thích con mắt trái mà nàng ghét.

“Nếu muốn gặp bố thì em nên đến Milano ngay từ đầu.”

Tôi khiêu khích. Môi Memi lại dẩu ra thêm.

“Làm gì có chuyện em muốn gặp người đã vứt bỏ mình chứ. Em chỉ muốn xác nhận xem Ý rốt cuộc là đất nước như thế nào thôi. Khi nào xác nhận xong em sẽ quay về Nhật.”

“Bao giờ em mới xác nhận xong nhỉ.”

“Ừ thì chắc còn tùy thuộc vào Junsei.”

Sau khi nhìn nhau một lúc lâu, chẳng biết ai đã bắt đầu nhưng chúng tôi mỉm cười với nhau.

“Tùy vào anh ấy à.”

“Đúng rồi, nếu anh cần thì em sẽ vì anh mà ở lại đây thêm chút nữa.”

Nàng không cười nữa.

“Đất nước này giờ không còn quan trọng nữa. Vừa đến là em đã thấy ghét luôn rồi. Vừa khép kín, vừa ồn ào, người ta chỉ cần biết em không nói được tiếng Ý là lập tức trở nên lạnh lùng ngay. Tụi thanh niên thì hoàn toàn chẳng biết gì về bên ngoài. Người phương Đông bị đánh đồng hết, tất cả chỉ là người phương Đông thôi, anh thấy có tức không? Nhật Bản, Trung Quốc, Hàn Quốc tất cả đều như nhau. Thật đúng là kém hiểu biết.”

Tôi vừa nghiêng đầu theo kiểu “có đúng vậy không nhỉ” thì nàng đã cao giọng: “Đấy, rõ là thế còn gì.”

“Cô Giovanna thì không thế.” Cố tình muốn nàng ghen nên tôi đã thử nói ra tên cô. Memi không biết việc cô vẽ cơ thể trần của tôi, nhưng hình như trực giác của phụ nữ đã khiến Memi cảnh giác với cô giáo mà nàng chưa gặp bao giờ.

“Chỉ khoác mác trí thức thôi.”

Nàng phản ứng ngay, nhất định không chịu thua. Tôi nhẹ nhàng ôm lấy nàng. Nhịp đập tim nàng truyền qua ngực tôi. Tôi cười thầm vì Memi thật giống tính cách tôi ngày xưa, tự mình bị kích động, rồi lại tự mình không hiểu vì sao.

Tôi sinh ra và lớn lên ở New York, đến năm mười tám tuổi hầu như vẫn không biết gì về Nhật Bản. Những gì tôi biết cho đến lúc đó đều qua ông nội tên là Agata Seiji.

Ông là người thân duy nhất lo lắng cho tôi, đứa trẻ lớn lên ở New York. Seiga – bố tôi – thì bận bịu chuyện công việc và gái trẻ, khiến cho thằng nhóc không mẹ là tôi bị bỏ rơi.

Ông tôi gửi không biết bao nhiêu lá thư từ Tokyo, nhất mực khuyên răn tôi không được quên tiếng Nhật. Với một thằng bé luôn nghĩ mình đang bị người xung quanh hắt hủi như tôi, lời khuyên của ông lại là niềm vui. Tôi học chuyên ngành văn học Nhật Bản ở trường đại học cũng là nhờ lời khuyên ấy.

Tôi và Memi trái ngược hẳn với nhau.

Memi ở Nhật luôn bị cho là người nước ngoài bởi ngoại hình nổi bật. Khi biết nàng không nói được tiếng Ý cũng chẳng nói được tiếng Anh, đám bạn nàng liền nhất loạt cho rằng thế thì thật kỳ dị. Bệnh dị ứng với ngoại ngữ của nàng bắt nguồn từ một tuổi thơ như vậy.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x