Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau bản quyền thuộc về tác giả & nhà xuất bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Chương 1
Mộ dung phủ Thừa tướng

“Nhất sơ sơ đáo lão, nhị sơ sơ bạch phát tề mi, tam sơ sơ nhân tôn mãn đích, tứ sơ sơ tương phùng ngộ quý…” (1)

Trong lúc, bà mối vui mừng cầu chúc, ta từ trong gương đồng nhìn thấy mẫu thân mỉm cười rơi lệ.

Ngày mai là ngày ta xuất giá. Cứ tưởng rằng ta có thể tự quyết định được cuộc sống sau này nhưng cuối cùng vẫn là tránh không được.

“Thanh nhi, con từ khi còn bé đã thất lạc, ta thật vất vả mới tìm được con về, cứ tưởng sẽ được ở bên nhau vài năm, ai ngờ…”

Trong khi bà mối cầm lược ngọc trong tay đang chậm rãi lướt trên mái tóc dài như thác của ta, thì mẫu thân lại nghẹn ngào không nói nên lời.

Nha hoàn hầu hạ một bên Bích Chỉ xưa nay lanh lợi, thấy tình cảnh như vậy, vội đưa khăn tay cho mẫu thân lau lệ, một mặt khéo léo khuyên nhủ: “Người mà ngay mai Tiểu thư gả đi chính là Nam Triều Tam hoàng tử, trời sinh khí chất cao quý, tuấn dật hào phóng, đã có biết bao nữ nhi các nhà mong mỏi mà không được, phúc khí tốt như vậy, phu nhân còn có gì phải lo lắng.”

Mẫu thân nghe vậy, đôi mắt rưng rưng mỉm cười gật đầu: “Tất nhiên là ta biết, chỉ là không đành lòng.”

Sau khi bà mối hoàn tất nghi lễ cầu phúc, mẫu thân từ trong ghế quý phi đứng dậy, tự mình đỡ ta ngồi xuống bên cạnh, có lẽ nhìn thấy thần sắc ta quá mức im lặng, người mới nở nụ cười nhưng không khỏi có chút buồn bả: “Thanh nhi, giờ phút này trong phòng cũng không có người ngoài, đối với mẫu thân con cứ việc nói ra. Ta biết, chuyện lần này là uỷ khuất con, chỉ là tin vui giữa Mộ Dung gia tiểu thư cùng Tam hoàng tử đã sớm truyền ra ngoài, thiên hạ ai ai cũng biết, Diễm nhi lại càn quấy như vậy, làm ra việc đào hôn này chính là đại hoạ cho cả gia tộc, không phải vạn bất đắc dĩ, phụ thân của con và ta, sao lại để cho con chịu uỷ khuất mà xuất giá thay như thế.”

“Con hiểu rõ, cũng chưa từng cảm thấy uỷ khuất.” Ta dịu dàng cười, đáy lòng phẳng như gương sáng, tuy là thay mặt gả, nhưng hễ là những người không biết, ai cũng sôi nổi nghị luận ta đúng là thiên hạ đệ nhất phúc khí, nếu muội muội không làm ra việc đào hôn ngoài dự đoán của mọi người, thì làm sao có thể đến phiên ta có được vị hôn phu như ý như thế, may mắn còn không kịp, nói chi đến uỷ khuất.

Đem tầm mắt chuyển qua đôi đèn long phượng phía trước cửa sổ, ta nhẹ nhàng mở miệng: “Thanh nhi chỉ lo lắng sợ rằng phụ lòng mong đợi của phụ mẫu.”

Mẫu thân nghe ta nói như vậy, trái lại là mỉm cười: “Đây cũng là do con quá lo lắng, người trong thiên hạ chỉ biết Mộ Dung gia tiểu thư được chọn gả cho Tam điện hạ, chiếu trong thánh chỉ cũng không viết rõ là vị Mộ Dung tiểu thư nào. Phụ thân con sáng sớm đã tìm đến Tam vương phủ để nói rõ đầu đuôi với điện hạ, có điện hạ nhận lời gánh vác, Hoàng Thượng cũng sẽ không truy cứu.”

Ta chưa kịp tiếp lời, nhìn thấy vẻ mặt mẫu thân thì xem ra Tam điện hạ đã nhận lời, hết thảy mọi chuyện đã ngã ngũ.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x