Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau bản quyền thuộc về tác giả & nhà xuất bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Chương 2: Dường Như Đang Mơ

Dễ chịu, dễ chịu quá. Đã bao lâu rồi tôi không có cảm giác ngủ được một giấc thoải mái đến như thế này? Tuy là cơ thể bởi vì quá mệt nhọc mà mỏi nhừ đến mức khó có thể chịu đựng được, nhưng mà… Đúng rồi, bây giờ là mấy giờ? Hữu Hoành nói buổi chiều sẽ đón xe đi đến sân bay, nếu như tôi còn tham ngủ nướng vẫn tiếp tục nằm ở trên giường không chịu dậy, có thể nào muộn giờ hay không? Cứ nghĩ đến việc bỏ lỡ mấy chuyến bay, tôi sẽ bị cả đám mấy cái tên vô lương tâm vô đạo đức kia vứt bỏ một mình ở lại trên thảo nguyên rộng lớn, thì đang ngủ tôi cũng giật mình một cái, kêu to một tiếng rồi từ trên giường ngồi bật dậy.

“Ôi…”, đầu tiên là tôi nghe thấy một giọng nữ trong trẻo kêu lên đầy kinh ngạc, đến khi tôi mở mắt ra nhìn, thì lại thấy một cô gái mặc loại quần áo giống như là trường bào của Mông Cổ trong tay cầm một cái khay gỗ hồng đang từ từ lùi lại phía sau ba bốn bước, cuối cùng thì cũng ngã ngồi xuống mặt đất. Trước mặt cô ấy là một cái bát sứ Thanh Hoa đang xoay tròn trên mặt đất, nước thuốc màu đỏ thẫm bị đánh đổ văng ra đầy đất.

Tôi trợn mắt nhìn cái bát mà kinh ngạc không hiểu gì hết, còn cô gái kia khi nhìn thấy tôi tỉnh thì gương mặt hiện lên vẻ vừa mừng vừa sợ, sau đó cô ấy đột ngột lao tới chỗ tôi, đến trước giường của tôi thì quỳ xuống: “Cách cách, người tỉnh rồi? Trời ơi! Cách cách tỉnh… Cách cách tỉnh…”.

“Cô…”, không đợi tôi hỏi rõ mọi chuyện, cánh tay đang vươn ra vẫn còn đang ở giữa không trung, cô gái kia đã giống như một cơn gió thổi qua tầm mắt của tôi mà đi mất vậy. Đây… rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tay của tôi đang dừng ở giữa không trung, nhưng từ đầu ngón tay truyền đến từng cơn run rẩy lại để lộ ra sự bất an lo lắng trong nội tâm của tôi.

Giường lò(3), phía trên giường có sáu cái trụ bằng gỗ, ở trên trụ có treo màn che bằng lụa hồng, vén màn che lên nhìn ra bên ngoài, bốn phía trong gian phòng nho nhỏ này xung quanh giường lò, đối diện với giường là một cái bàn thấp(4), đệm ngồi… Cửa sổ làm bằng gỗ, cánh cửa cũng làm bằng gỗ, cách trang trí trong căn phòng này xem ra hết sức cổ kính. Vẫn nói khách sạn mà mấy ngày nay chúng tôi ở điều kiện vô cùng tồi tệ, nhưng chỗ này xem ra, điều kiện còn không bằng cả khách sạn. Có cần khoa trương đến như thế này hay không? Rốt cuộc là bọn Hữu Hoành đã kéo tôi đến chỗ nào thế này? Không lẽ chỗ này rất gần sân bay? Hay là… tôi đang ngủ mơ?

“Két!”. Hình như là cánh cửa ở phòng ngoài bị mở ra, có tiếng bước chân dồn dập bước đến, rồi một đám người mặc trường bào kỳ quái xuất hiện trong phòng, đối với những người đã từng nhìn thấy người Mông Cổ mặc trang phục dân tộc thì sẽ biết họ có dùng đai dưng, tuy trường bào mà những người này mặc không rộng rãi bằng trang phục của những người Mông Cổ, nhưng cho dù là nam hay nữ thì trang phục đều là từ cổ kéo dài đến đầu gối, kiểu cách quần áo thì lại càng giống với quần áo dùng trong các bộ phim truyền hình về thời nhà Thanh, chỉ khác ở chỗ là trường bào của bọn họ không có thắt eo, cũng không dùng đai lưng để thắt eo.

Sau khi bọn họ bước vào phòng, cả đám đều dùng ánh mắt quan tâm mà nhìn chăm chú vào tôi. Khoảng cách gần như thế, khiến cho cảm giác áp bức lại càng mạnh hơn, cho dù tôi có không muốn nhìn thấy cách hóa trang kỳ quái của bọn họ cũng không được. Tuổi tác của bọn họ cũng không lớn, đều là những đứa nhỏ khoảng chừng trên dưới mười tuổi, phía trước và sau đầu đều được cạo sạch sẽ bóng loáng, phía sau đầu chỉ để lại một túm tóc to, tết thành một bím tóc nhỏ để buông xuống bên vai trái, đuôi bím tóc dùng một sợi tua rua màu đen để buộc.

Đây là kiểu ăn mặc gì thế này? Người Mông Cổ cho dù có thích mặc trang phục dân tộc đến thế nào đi nữa, cũng sẽ không để tóc tết thành bím nhỏ như thế này, kiểu dáng này giống như là cách ăn mặc của những người Mông Cổ ở triều Nguyên. Rốt cuộc thì đây là chỗ nào? Tại sao phong cách của người dân ở đây lại trở về nguyên thủy đến mức khủng bố thế này?

Tôi bị nhìn đến mức da đầu cũng muốn run lên, tim đập thình thịch, chột dạ đến nỗi lùi sâu lại vào phía trong giường. Không đợi đến lúc tôi lùi đến đầu giường, cánh tay tôi đã bị người ta tóm lấy, trong phút chốc cả người rơi vào một cái ôm ấm áp.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x