Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau bản quyền thuộc về tác giả & nhà xuất bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

2. NGƯỜI ĐẸP VÀ BÓNG ĐEN

– Ông chủ nói rằng trời quá lạnh để đi dạo.

– Tôi không có ông chủ nào hết, Elisha trả lời.

Người đàn ông đang nói với cô tiến lên đứng trước những người khác. Ông đút tay trong túi áo vest. Đó là một người đàn ông khá đứng tuổi, mắt xanh, quần áo đã cũ nhưng có vẻ màu mè. Giờ bộ trang phục ấy chỉ còn lại chút ít màu đỏ và màu cam, vải bị phủ một lớp thời gian giống như da thuộc.

– Hãy theo chúng tôi, ông nhẹ nhàng nói.

Giọng nói nhẹ nhàng này chẳng ăn nhập gì với ba mươi chiếc nỏ và những ánh mắt hoang dã rực lên phía sau ông trong đêm tối.

– Chủ của ông đâu? Elisha hỏi.

– Mời cô lại đây, thưa cô.

– Bản thân tôi, khi đánh rơi một chiếc khăn tay bẩn, tôi vẫn cúi xuống để nhặt nó lên, còn hắn, hắn không thể đích thân đi tìm vị hôn thê bỏ trốn cảu hắn được sao? Các ông có một ông chủ đáng buồn.

Không ai trả lời. Cô gái bé nhỏ này thật đáng gờm. Chỉ có một giọng nói nhỏ thé cất lên:

– Còn ta? Mọi người có thể làm gì giúp ta chứ?

Đó là tên chỉ huy Krolo. Hắn bị treo đau đớn bằng dây đeo quần siết chặt. Đôi giày păng-túp vẫn kẹtNgười đàn ông có đôi mắt xanh da trời làm như không nghe thấy gì.

– Cô đã để người làm nến vĩ đại ở đâu, thưa cô?

– Ông sẽ tìm thấy thôi. Tôi nghĩ rằng ông ta đã kết bạn…

Cô đã nhốt người đàn ông gù này trong chiếc lồng đom đóm chiếu sáng quả trứng. Quả thật, một lúc sau, người làm nến được tìm thấy, chỉ còn chiếc quần đùi, bất tỉnh, bị con đom đóm quấn chặt vì có vẻ như nó rất quý mến ông ta.

– Mọi người có thể giúp ta được không? Krolo rú lên.

Thấy chỉ huy của mình như vậy, hai tên lính tiến lại gần. Chúng đến để rút chiếc lông chim đang giữ tên chỉ huy dưới đất.

– Không! Hắn rú lên. Không phải như thế!

Rốt cuộc, chúng rút ra những con dao dài và sẵn sàng cắt đứt dây đeo quần.

Khôôôôôông! Cũng không được làm thế…

Những gì đang diễn ra trong đầu Krolo đạt đến độ ngu dốt tột đỉnh. Hắn sợ rằng nếu không có dây đeo quần, người ta sẽ phát hiện ra con người trước kia của hắn: một W.C.Rolok nào đó, một tên quản lý chăn nuôi đáng ghê tởm mà người ta còn gọi là Đầu Nhỏ thời những con bọ đầu dài.

Rolok có kết cục tồi. Hắn đã trở thành Đầu Mánh khóe trong đám chiến hữu và rồi kỳ lạ thay cái tên đó không còn gắn với hắn nữa. Bằng cách chuyển chữ cái cuối của tên lên đầu, hắn nghĩ có thể bắt đầu lại cuộc đời. Vĩnh biệt Rolok, xin chào Krolo.

Nếu chỉ cần chuyển vị trí chữ cái trong tên gọi của mình để trở nên thông minh hơn và nhân hậu hơn, thì sẽ có rất nhiều người muốn đổi tên… Nhưng Krolo cũng chẳng khác gì W.C.Rolok. Vẫn ngu và độc ác như nhau.

Đám lính nhìn sếp của chúng dò xét. Krolo hất vai, khó chịu. Hắn cóc cần chức chỉ huy nữa.

Elisha bước đi, cả đám lính theo cô. Ánh sáng đầu tiên xuất hiện trên ba quả trứng.

Đối với tên chỉ huy Krolo bị treo bằng dây đeo quần và bị bỏ mặc ở đó, ngày mới bắt đầu thật tồi tệ.

“Tôi sẽ làm gì ư? Tôi sẽ mở miệng, mở mắt và ngửa đầu dưới trời mưa. Tôi sẽ làm gì ư? Tôi sẽ ngâm tay trong những chậu mật ong

Nhiều giờ trôi qua. Elisha nằm dài trên chiếc đệm màu vàng đặt ở giữa quả trứng. Cô cảm thấy bơ vơ và trống rỗng. Đang giờ ngủ trưa. Cô nằm ngửa trong bộ váy màu xanh lục. Tấm ga phủ từ một phần chân lên đến đầu cô. Cô nhìn mái vòm thênh thang của quả trứng. Tiết trời mùa bão thường dìu dịu vào buổi sớm. Cứ như một ngày mùa hè lạc lõng khi đông về. Ánh sáng mặt trời chiếu lung linh vách trứng. Nơi đây đích thực là một nhà tù dát vàng, một cung điện không cửa sổ.

Elisha đang nghĩ sẽ làm gì khi tìm lại được tự do.

“Mình sẽ cọ lưng vào các chồi cây, chạy trên những chiếc là mùa xuân đầu tiên, mình sẽ lại bơi trong hồ của mình, mình sẽ mắc võng vào những cành cây mới nhú để nằm ngắm mây trôi…”

Người ta bảo sẽ bày biện đồ đạc trong quả trứng của cô giống phòng một nàng công chúa. Nhưng cô đã đuổi hết đám khuân đồ đạc đi và đặt một chiếc nệm màu vàng ở đáy vỏ trứng. Đối với cô, thế là đủ. Phần còn lại của quả trứng phía Nam bị bỏ trống. Cô sống ở đó, bị cầm tù từ rất lâu rồi.

“Mình sẽ trèo lên những khu rừng rêu…”

Cô thôi không mơ mộng nữa và lại nghĩ về kế hoạch bỏ trốn đêm qua. Không thể hiểu được tại sao cô lại thất bại. Ai đã báo cho bọn lính gác? Ai đã đọc được các hành động trong kế hoạch mới chỉ viết ra trong đầu cô?

Elisha vẫn đang nhìn mái vòm cáo tít của quả trứng. Không khí nóng, vỏ trứng bốc lên mùi của lò nướng bánh, trong đó một chiếc bánh ga-tô bằng lá đang chờ đến giờ điểm tâm.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x