
Đôi Mắt Người Xưa – Đọc sách online ebook pdf
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Chương 2
Ông Thiện bước vào bên trong phòng giấy của hãng thầu rồi mà vẫn chưa hết hoang mang. Nếu một người nào khác, dù rất thân thiết với gia đình, kể lại chuyện đó, chắc ông cùng không tin!… Đằng này chính mắt ông trông thấy thì còn bào chữa vào đâu được nữa. Có thể như thế được sao? Lúc nãy, ông đã không tin ở đôi mắt mình, nên quay xe trở lại chỗ quán kem một lần nữa và ông đã thấy rõ Vũ đang ngồi với một thiếu phụ và một đứa bé. Có điều thiếu phụ và đứa bé không phải Mộng Ngọc và bé Dung! Ông Thiện hết sức thắc mắc. Người đàn bà ấy là ai? Và đứa bé gái đối với Vũ như thế nào? Ông Thiện ngồi xuống ghế lấy ống píp ra nhồi thuốc. Bao giờ cũng vậy, hễ có chuyện cần suy tính thì ông lại lấy ống píp ra nhồi thuốc. Vợ mất đã lâu, ông chỉ còn mỗi một mình Mộng Ngọc nên ông rất bận tâm về hạnh phúc của con. Từ khi chọn Vũ làm con rể, ông rất ưng ý. Vũ luôn luôn tỏ ra đứng đắn và biết nghĩ đến gia đình. Mộng Ngọc hạnh phúc là ông Thiện mừng rồi. Nhưng trưa nay, lúc từ nhà đến hãng thầu, ông qua đường Pellerin và thấy Vũ đang ngồi trong quán kem với một thiếu phụ xa lạ, ông ngạc nhiên lắm.
Ông Thiện không phải là người hẹp hòi, khe khắc. Ông sống nhiều nên rất dễ dãi với con rể. Thường khi thấy Vũ không thích đi chơi đâu hết, ông còn bảo chàng:
-“Bác sĩ” xem chừng quá đứng đắn, lỡ có gặp những chứng bệnh của “thời đại” bây giờ thì làm sao trị!
Mỗi lần ông nói như thế, Vũ chỉ cười không trả lời. Theo quan niệm của ông, người đàn ông có lân la đến các vũ trường hay hộp đêm cũng không hề gì hết. Vì khi đó, họ mặc nhiên ý thức là chuyên qua ngày, qua buổi. Dù có “thân thiết” với các vũ nữ đi nữa cũng chỉ là chuyện đầu môi, chót lưỡi! Rời vũ trường, xa hộp đêm, khi về nhà họ không còn luyến tiếc hay bận bịu gì khác! Nhưng đàng này Vũ không lui tới các nơí ăn chơi như thế mà lại đi chung với một thiếu phụ đã có con. Điều đó đủ chứng tỏ chuyện hệ trọng chớ không phải là chuyện vui chơi “đàng điếm”. Chắc Vũ đã có người đàn bà thứ hai đi sâu vào cuộc đời. Như vậy có nghĩa là hạnh phúc của con gái ông đang bị đe dọa. Ông Thiện đứng lên, đi về phía bàn rót nước uống. Tự nhiên ông phải bận lòng suy nghĩ vì một chuyện không đâu! Biết người đàn bà đó có phải là người yêu của Vũ không? Lúc nãy, khi trở lại lần thứ hai, ông Thiện định vào giáp mặt Vũ, nhưng ông cho thế là quá hấp tấp. Cứ lặng lẽ dò xét chàng, sẽ chắc chắn hơn. Nhưng bây giờ ngồi đây, ông Thiện mới thấy tiếc trường hợp đó. Phải chi ông đi vào trong quán cho Vũ thấy mặt thì chàng hết chối cãi. Chớ mai đây gặp Vũ ông có hỏi, chắc chắn chàng sẽ không nói sự thật.
Ông Thiện chợt nghĩ đến con! Không biết Mộng Ngọc đã có nghi ngờ gì chưa? Mới tuần trước, ông sang dùng cơm với vợ chồng Vũ, để bàn việc cất bệnh viện, ông thấy gia đình con vẫn êm ấm. Có lý nào mới mấy ngày mà đã xảy ra điều không hay! Ông Thiện ngả lưng vào thành ghế nhìn lên trần nhà. Ống không biết mình có nên hỏi thẳng Mộng Ngọc chăng? Biết chừng đâu nàng có những nồi buồn riêng mà vẫn giấu giếm ông.Ông Thiện đứng phắt dậy và thấy cần phải gặp Mộng Ngọc để tìm hiểu những điều lo nghĩ của con. Dù mến Vũ, ông cũng phải biết rõ về người đàn bà đã đi chung vơi chàng hồi trưa nầy.
Ông Thiện xách “can” ra khỏi phòng giấy. Người quản lý ngạc nhiên khi thấy ông chủ mới đến lại đi. Đáng lý ra ông phải ở lại hãng để giải quyết bao nhiêu chuyện cần kíp! Nhưng ông Thiện có vẻ vội vã lắm, hình như có điều gì quan trọng đang ám ảnh ông.
Ông Thiện đến nhà Vũ, liền đi thẳng vào trong. Mộng Ngọc vừa thức giấc thấy cha đến thì ngạc nhiên lắm. Nàng chạy ra đón cha:
– Ba không đến hãng sao?
Ông Thiện tươi cười:
– Có chớ! Ba đi ngang nên tạt vào thăm các con…
Rồi ông hỏi một cách tự nhiên:
– Chồng con đã sang phòng mạch chưa?
Mộng Ngọc quay nhìn về phía cửa hông:
– Dạ hồi trưa nầy lại có bạn mời đi ăn cơm… Ảnh bảo sẽ về trễ và làm việc luôn.
Ông Thiện càng nghi ngờ hơn:
– Nói vậy hồi trưa đến giờ con chưa gặp chồng con?
– Dạ chưa!… Nhưng chắc ảnh đã về làm việc rồi. Ba có cần gặp, con đi kêu ảnh.
Ông Thiện ngồi xuống ghế, lắc đầu:
– Không cần. Ba hỏi vậy thôi, chớ có định gặp thằng Hai chi đâu!
Rồi ông lại hỏi:
– Buổi trưa nó thường đi luôn như vậy sao?
– Dạ… cũng… một vài khi, bạn bè mời ăn cơm…
Ông Thiện khẽ hỏi:
– Họ không mời con sao?
– Dạ không, hình như mấy người bạn trai của anh ấy thì phải. Họ không muốn đàn bà dự vào chuyện bàn bạc của họ, ba à.
– Vũ nó nói với con như vậy?
Mộng Ngọc ấp úng:
– Dạ… Anh ấy không nói rõ, nhưng con đoán như thế.
Ông Thiện nói nửa đùa nửa thật:
– Con cứ bỏ nó đi một mình mãi, có ngày khổ đa con.
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.