Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

14 THÁNG HAI

LEO NGƯỚC NHÌN lô chung cư 18 – một khói bê tông xám, bè bè, ít tầng. Lúc đó xế chiều, trời đã tối. Cả ngày làm cho một việc dễ ghét và vụn vặt. Theo biên bản khám nghiệm của bên dân quân, người ta đã phát hiện một cậu bé bốn tuổi mười tháng chết trên đường ray. Cậu bé đang chơi trên đường ray, cách đây ba đêm, rồi bị một tàu chở khách đâm phải, người nó bị bánh tàu cắt nát. Lái tàu chuyến 9 giờ tối đi Khabarovsk đã thuật lại ở trạm dừng đầu tiên rằng anh ta đã thoáng thấy ai đó hoặc cái gì đó trên đường ray ngay sau khi rời nhà ga Yaroslavskiy Vokzal. Con tàu quả có đâm trúng cậu bé hay không thì còn chưa chắc chắn. Có lẽ lái tàu không muốn thừa nhận đã đâm phải đứa trẻ. Nhưng không cần thiết phải nhấn mạnh vấn đề này: đấy là một tai nạn thảm khốc không cần đặt vấn đề đổ lỗi cho ai. Sự việc lẽ ra đã khép lại.

Thông thường, không có lý gì mà Leo Stepanovich Demidov – một nhân viên MGB, cơ quan An ninh Nhà nước – lại tham gia vào vụ việc như thế này. Ở đây thì có việc gì cho gã ? Mất một đứa con là chuyện đau đớn cho gia đình và người thân. Nhưng, nói trắng ra, nó chẳng có nghĩa lý gì ở tầm mức quốc gia. Trẻ con sơ ý, trừ phi chúng không biết giữ mồm giữ miệng, không phải là vấn đề của An ninh Nhà nước. Tuy nhiên, tình huống cụ thể này lại trở nên phức tạp ngoài dự kiến. Nỗi đau của bậc cha mẹ đã mang một hình thức khác thường.

Dường như họ không thể chấp nhận rằng con trai họ (Leo đã xem biên bản, ghi nhớ cái tên Arkady) phải chịu trách nhiệm cho chính cái chết của nó. Họ báo với mọi người rằng nó đã bị giết. Do ai – họ không biết. Vì lý do gì – họ không biết. Làm sao một chuyện như thế mà lại có thể xảy ra được – một lần nữa, họ không biết. Nhưng dù không có một lập luận hợp lẽ và đáng tin thì họ cũng có một sức mạnh tinh thần đứng về phía họ. Có một khả năng rất thực tế là họ đang thuyết phục những người cả tin hàng xóm, bạn bè, và người lạ, bất cứ ai chịu nghe.

Như để cho sự việc còn trầm trọng hơn, chính bố đứa bé, Fyodor Andreev, là một nhân viên MGB cấp thấp và là một trong những thuộc cấp của Leo. Đáng lẽ anh ta phải hiểu biết hơn thì anh ta lại làm cho MGB mang tiếng xấu bằng cách sử dụng ảnh hưởng quyền lực của mình để tăng tính xác tín cho khẳng định vô lý này. Anh ta đã đi quá giới hạn. Anh ta đã để tình cảm che mờ lý trí. Nếu tình hình không dịu bớt, nhiệm vụ của Leo ở đây ắt hẳn sẽ là bắt người đàn ông này. Toàn bộ vụ này đang rối tinh lên. Và Leo buộc phải tạm thời gác lại một nhiệm vụ nhạy cảm, nhiệm vụ thực sự, để xử lý vấn đề này.

Không ham gặp mặt Fyodor, Leo thong thả đi cầu thang, ngẫm nghĩ làm thế nào gã lại thế này – giám sát phản ứng của dân. Gã chưa bao giờ có ý định gia nhập Bộ An ninh Nhà nước; sự nghiệp này đã bắt nguồn từ thời gã làm nghĩa vụ quân sự. Trong Chiến tranh Vệ quốc Vĩ đại, gã được tuyển mộ vào một đơn vị đặc nhiệm, OMSBON – Lữ đoàn Mô tô cơ giới Đặc nhiệm Độc lập. Các tiểu đoàn ba và bốn của đơn vị này được tuyển lựa từ Viện Giáo dục Thể chất Trung ương, nơi gã là học viên.

Được lựa chọn vì năng lực thể chất và tính lực lưỡng, họ được đưa đến một trại huấn huyện ở Mytishchi, phía Bắc Mátxcơva, ở đây họ được dạy cận chiến, đào tạo về vũ khí, nhảy dù tầm thấp, và sử dụng chất nổ. Trại huấn luyện này thuộc NKVD, được xem là mật vụ trước khi An ninh Nhà nước trở thành MGB. Các tiểu đoàn này trực thuộc NKVD, không phải quân đội, và bản chất các nhiệm vụ của họ phản ánh điều này. Được đưa ra sau giới tuyến quân thù, phá hủy cơ sở hạ tầng, thu thập thông tin, thực hiện các cuộc ám sát, họ là những tay đột kích bí mật.

Leo thích sự độc lập trong các chiến dịch của gã, mặc dù gã thận trọng giữ kín ý nghĩ này. Gã thích cái thực tế, hay có lẽ chỉ là cái ấn tượng, rằng số mệnh của gã năm trong tay gã. Gã đã rất xuất sắc. Kết quả là gã được trao Huân chương Suvorov hạng hai. Sự điềm tĩnh của gã, thành công trong binh nghiệp, ngoại hình điển trai, và trên hết là niềm tin tuyệt đối và chân thành của gã vào đất nước đã khiến gã trở thành chàng trai trên áp phích – hoàn toàn theo nghĩa đen – cho quân Liên Xô giải phóng lãnh thổ bị quân Đức chiếm đóng.

Gã cùng một toán lính từ các sư đoàn hổ lốn được chụp đứng quanh xác thiết giáp Đức, súng chĩa lên trời, niềm hân hoan chiến thắng trên mặt. Đằng sau, khói bốc lên từ những ngôi làng cháy âm ỉ. Sự phá hủy và chết chóc và những nụ cười chiến thắng – Leo, với hàm răng đẹp và đôi vai rộng, được đưa lên đứng hàng trước. Một tuần sau, tấm ảnh lên trang nhất báo Pravda và Leo nhận được lời chúc mừng từ những người lạ, lính, thường dân, những người muốn bắt tay gã, ôm gã, biểu tượng của chiến thắng.

Sau chiến tranh, OMSBON đổi thành NKVD và Leo chuyển theo. Sự thăng tiến đó dường như hợp lẽ. Gã không hỏi gì: đó là con đường do cấp trên trải ra và thế là gã bước đi, đầu ngẩng cao.

Đất nước có thể yêu cầu gã bất cứ điều gì và gã sẽ sẵn lòng. Gã có thể điều hành trại Gulag ở lãnh nguyên Bắc Cực vùng Kolyma nếu người ta yêu cầu. Tham vọng duy nhất của gã là một tham vọng chung: phục vụ đất nước, một đất nước đã đánh bại chủ nghĩa phát xít, một đất nước đã đem lại nền giáo dục và chăm sóc y tế miễn phí, đã gióng lên quyền của người lao động trên toàn thế giới, đã trả lương cho cha gã – một công nhân trong một dây chuyền lắp ráp đạn dược – một mức lương tương đương với lương của một bác sĩ có đầy đủ bằng cấp.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x