Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Chương 2: Cái gọi là ly biệt

Đến ngày rời đi, thị vệ đã đến nhà để đón hai tỷ đệ Chiết gia từ sớm. Bọn họ giúp đỡ khiêng rương hòm, dặn dò nàng: “Lần này đi sẽ không quay lại, nhất định đừng bỏ quên đồ đạc nhé. Nếu như quên cũng sẽ không có người quay lại lấy đâu.”

Chiết Tịch Lam gật đầu: “Đều đã thu dọn xong cả rồi, không có bỏ quên đồ đâu ạ.”

Chiết Bá Thương buồn bực không vui, cầm lấy tay a tỷ, trốn ở phía sau người nàng, lại thò đầu ra, đôi mắt trông mong nhìn về phía cửa: “A tỷ, sao cha vẫn chưa về?”

Bọn họ sắp rời đi rồi. Nếu không đến thì sẽ không gặp được.

Chiết Tịch Lam sờ sờ đầu của hắn: “Sợ là cha loay hoay quên thời gian. Hôm qua tỷ đã nhờ thúc bá ở nha môn đi gọi cha về, nếu như có thể về kịp thì có thể gặp.”

Chiết Bá Thương thở dài cứ như người lớn, lại an ủi nàng: “A tỷ, a tỷ đừng trách cha, cha cũng là vì bá tánh muôn dân trăm họ.”

Chiết Tịch Lam nở nụ cười.

“Mới tí tuổi đầu, lời này đệ học từ ai đấy.”

“Bà bà Từ gia ạ, bà bà thường xuyên nói như vậy, cha là một người tốt.”

Chiết Tịch Lam ừ một tiếng, sau đó mang cung sừng trâu lên lưng: “Đi thôi, sợ là không đợi được.”

Chiết Bá Thương nặng nề rên rỉ một tiếng, sau đó dùng ngón tay nhỏ gầy móc một bức thư từ trong tay áo ra: “Cũng không sao, đệ thật thông minh, đã viết lời muốn nói cho cha rồi, đến lúc cha trở về xem thư cũng được.”

Chiết Tịch Lam nhắc nhở hắn: “Vậy đệ đặt thư lên án thư của cha đi, chỗ khác cha sẽ không đi nhưng nhất định sẽ đi chỗ trước án thư.”

Chiết Bá Thương đến thư phòng để lại thư, cuối cùng luyến tiếc nhìn thoáng qua ngôi nhà rồi đi theo Chiết Tịch Lam ra ngoài.

Cửa đã bị a tỷ khóa lại, hắn ngồi vào xe ngựa, lại hơi không vui.

“Đệ vẫn thích ở nhà hơn, kinh đô có đồ chơi làm bằng đường ăn ngon hơn nữa thì đệ cũng không thích.”

Chiết Tịch Lam vén rèm xe ngựa lên, mắt nhìn xuống khóa cửa, cười nói: “Chờ sau này đệ trưởng thành rồi lại trở về là được.”

Rèm xe buông xuống, xe ngựa dần dần đi vào đường lớn, chưa bao lâu đã đến cửa thành, nàng vén rèm lên nhìn qua, chỗ đó sớm đã có rất nhiều quan binh trông coi mười mấy chiếc xe ngựa, hẳn là đồ của Vân Vương Thế tử.
www.wattpad.com/user/thilathila

Đúng vào lúc này, một trận tiếng vó ngựa truyền tới, như là có tiếng của thiên quân vạn mã.

Chiết Bá Thương trợn to hai mắt, vừa chờ mong lại vừa sợ hãi thò đầu nhìn ra ngoài, sau đó mất mát lùi đầu về.

“Không phải cha.”

Tay kéo rèm của Chiết Tịch Lam không buông xuống. Người tới quả thật không phải là cha nàng, cha nàng không làm ra cảnh hoành tráng như vậy được.

Đây là Vân Vương Thế tử dẫn theo thị vệ giục ngựa đi đến. Nàng ngước mắt nhìn qua cửa sổ đã thấy hắn cưỡi ngựa đi đầu, mặc thường phục, cả bộ màu đen, dáng vẻ hời hợt, lại bởi vì giữa mặt hắn có khí lạnh mà trông khí thế doạ người.

Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của nàng nên hắn ghìm ngựa nhìn về phía bên này rồi khẽ gật đầu với nàng.

Chiết Tịch Lam vội vàng dẫn đệ đệ xuống xe ngựa, cung kính hành lễ với hắn.

Đối với nàng, mặc dù hắn trông có vẻ lạnh lùng giống như không dễ lại gần nhưng tính tình lại được xem là ôn hòa. Nhìn thấy nàng còn nói: “Ngươi đã trưởng thành rất nhiều.”

Chiết Tịch Lam mỉm cười đáp lại: “Từ biệt bốn năm, tất nhiên thần nữ trưởng thành rồi ạ.”

Lúc trước bọn họ từng có một đoạn chuyện xưa.

Năm đó sau khi a tỷ và a nương chết, cả người nàng đầy khuynh hướng cực đoan sống ở thôn trang ngoại thành, mặc dù có Từ bà bà trong nhà nhưng cũng không muốn nói thêm mấy câu, xem cha nàng giống như kẻ thù, quan hệ giữa hai cha con luôn rất căng thẳng.

Năm đó nàng mười một tuổi, Vân Vương Thế tử Thịnh Trường Dực bị thương tạm thời không thể trở lại thành Vân Châu, cha nàng được Vân Vương nhờ vả chăm sóc Thế tử lúc đó còn mười sáu tuổi, chờ sau khi khỏi hẳn lại đưa hắn về thành Vân Châu.

Lúc ấy Chiết Tịch Lam cũng không biết hắn là Thế tử gia, sau khi cha nàng đỡ hắn vào cửa, nàng tưởng là cha nàng lại có lòng tốt cứu người, thế nên cả hai người đều bị nàng đánh đuổi ra ngoài.

Nàng không muốn để cha nàng vào nhà, nói như thế nào cũng không được, về sau cha nàng cũng không có cách nào khác nên đành thu xếp cho Vân Vương Thế tử ở trong viện của nhà bên cạnh.

Chính là nhà của Bá Thương.

Lúc đó phụ mẫu của Bá Thương vẫn chưa qua đời, đồng ý nhận việc chăm sóc người, cha nàng lại vội vàng rời đi.

Lúc ấy trong lòng nàng vừa phẫn nộ vừa uất ức rồi lại không có cách làm gì cha nàng cả. Ngày hôm sau, nàng trèo lên cây ngô đồng ở giữa hai nhà, ngồi trên cành cây cứng cáp, đôi mắt tràn ngập tức giận nhìn xem kẻ mà cha nàng muốn chăm sóc.

Hắn đang nằm ở dưới cây trong sân phơi nắng, đầu lệch ra tựa ở trên cây, nghiêng người, chỉ dùng khoé mắt nhìn thoáng qua nàng rồi lại nhắm mắt.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x