Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Sách Đường Tình Em Đi của tác giả Diễm Châu mời bạn đọc thưởng thức.

Chương 2

Thành hấp tấp mở cửa xe chạy vào nhà, lòng hy vọng gặp được Trúc hay bấ cứ ai. Cửa khóa, chàg đập cửa ầm ầm :

– Mở cửa, mở cửa. Có ai không ?

Gọi hai ba lần mơ”i thấy nhỏ Hà ló mặt ra, mắt nhắm mắt mở :

– Anh Thành , chị Trúc không có nhà…..

Mở cửa xong nhỏ Hà định quay vô phòng ngủ tiếp, Thành rối rít :

-Hà, Diễm bị tai nạn xe cộ rồi . Em gọi điện thoại kiếm Trúc báo tin đi . Trúc đi đâu em biết không ?

Hà giật mình, miệng méo xệch đi :

– Hả … Trời ơi ! Chị Diễm …hu…hu… Em đã nói rồi mà. Cái anh Huy này hại chị Diễm rồi …..

Thành vỗ vai Hà :

– Không phải tại Huy đau em. Diễm đi học về băng ngang đường bị xe tông . Bạn anh thấy đụơc báo cho anh haỵ Anh vội chạy về đây liền … Em đưa điện thoại day, anh báo cho Tú biết.

Hà quýnh quáng chạy lung tung trong nhà chẵng biết làm cái gì cả . Thành phải la lớn :

– Hà … lấy số điện thoại … số điện thoại…

Mãi một lúc sau Thành mới liên lạc được với . Cuối cùng được biết Diễm đã được xe cứu thương mang đến một bệnh viện lớn ở thành phố.

Thấy Thành ra cửa , Hà chạy theo :

– Cho em đi với. Em muốn đi thăm chị Diễm.

Thanh nhìn lại Hà :

– Muốn đi thì thay đồ khác chứ . Mau len !

Hà vừa kêu : “ Ừa! Em quên:, Vừa chạy nhanh vô phòng

Khi hai nguoi đến bệnh viện. Diễm vẫn còn ở trong phòng hồi sinh .Tú với nét mặt lo âu chờ đợi làm Hà sợ quá khóc nức nở….” Diễm ơi… Diễm đừng có chết … Diễm sô”ng đi rồi muốn cái gì em cũng chịu…. Em sẽ nấu cơm thật ngon cho Diễm ăn , em sẽ không bắt Diễm may đồ cho em nữa….Lạy Chúa cho chị con đừng chết … Chúa bắt con xấu đi cũng được , miễn chị con còn sống … “ Hà vừa nức nở vừa cầu nguyện. Nhỏ thấy mình có lổi thật nhiều với Diễm và tự hứa sẽ rất ngoan ngoãn nếu tai qua nạn khỏi.

Tú thuật lại cho Thành nghe tình trạng của Diễm qua lời vị bác sỉ là rất trầm trọng . Bị gảy bàn tay phải, đầu đập vào cần xe chảy máu nhiều . Diễm đã ngất đi ngay sau đó. Tú thớ dài liên miên . Chàng đứng lên ngồi xuống không yên . Nghỉ tới cha ở trong tù cải tạo, Nghỉ tới mẹ đã yên nghí nơi nghĩa trang xứ nguoi lạnh vắng đìu hiu, tự dưng chàng không cầm được nước mắt *`…… Thành trở lại ngồi cạnh Tú:

– Gọi về nhà mãi mà chưa ai về cả …

Tú lại thở dài . Diễm có qua khỏi lần này cũng mang tật. Gảy bàn tạy phải , bàn tay b.i cán dẹp duUới sức nặng ngàn cân của bánh xe. Tội nghiệp em tôi ! Bàn tay ngón thon dài trắng nuột mà khi còn nhỏ em hay vủ những vủ khúc thiên thân . Bàn tay em đã may vá thật giỏi , Mới mấy tuần trước còn đi hái trái cây cho cả nhà ăn, giờ không còn nữa ! lắc đầu , chàng muốn quên , muốn không còn biết gì nữa nhưng chàng không thể thực hiện theo ý muốn được. Chàng vẫn phải ngồi chờ đợi từng phút, từng giây.

Cánh cửa phòng giải phẫu bật mở . Vị bác sỉ bước ra tiến lại phía :

_ Cô ấy đã qua khỏi nguy hiểm . Bàn tay bị cưa đã giải phấu xong, phải đợi hồi tỉnh xem đầu óc có bình thường không . Khoãng một tiếng nữa thì sẽ đem về phòng…

Tai lùng bùng . Chàng nói hai tiếng cám ơn không thành lời . Hà tái nhợt nét mặt , thẩn thờ lau nước mặt

Trong lúc đau buồn này chẵng ai còn nhớ tới Huy cả !

***

Diễm cựa mình rên nhỏ rồi mở mắt nhìn quanh . Trước mắt nàng là một màu trắng xoá . Bình hoa hồng tươi thắm trên bàn làm Diễn nhíu mày . Sao mình nằm trong đây ?

Tiếng người reo làm Diễm ngạc nhiên :

_ Chị Diễm tỉnh rồi… Diễm thấy trong người ra sao ? Biết em không ?

Diễm nhìn Tuấn , ai vậy kìa ? Thấy quen quen mà Diễm không nhớ nỗi . Diễm gật đầu ngu ngơ . Tuấn hỏi tiếp:

_ Tên em là gì ?

Cái mặt này quen quá mà Diễm chưa nhớ ra… A , đúng rồi , Diễm buột miệng :

_ Huy đâu rồi ?

Tuấn tiu nghỉu :

_ Chưa gì đã hỏi anh Huy rồi…

Diễm không để ý đến lời Tuấn . Nàng chống tay định ngồi dậy nhưng đau quá khiến nàng rú lên một tiếng.

Tuấn vội bảo :

_ Chưa được ngồi dậy . Chị ráng nằm vài ba bửa nữa . khi nào khoẻ hãy ngồi.

Diễm nhíu mày . Nàng nhìn bàn tay cụt bị băng trắng xoá đau đớn , cái gì kỳ vậy . Tay của tôi đâu rồi ? Nàng đưa bàn tay phải lên nhìn rồi hét:

_ Tay của tôi đâu rồi ? Trời ơi ! Sao ai cưa tay tôi đi vậy ? Hả ?

Nhìn hai giòng nước mắt lăn trên tay Diễm . Tuấn sợ quá bấm chuông gọi y tạ Khi cô y tá vào Tuấn vội chạy ra điện thoại công cộng gọi về cho Trúc hay . Tuấn nói vơi Trúc rằng lên mau không anh chàng sợ lắm , lên mà ” take care “ tinh thần của Diễm.

Tuấn ngồi đợi Trúc ngoài phòng tiếp khách . 20 phút sau mới thấy Trúc , Hà và bé Uyên đi vào . Cô y tá trưởng bảo Trúc và mấy chị em gợi ý cho Diễm nhớ . Diễm đã ngất đi hai ngày . Thời gian hơi lâu đối với một bệnh nhân bị xe đụng như tìng trạng của Diễm . Trúc nhìn Diễm với sự trìu mến :

_ Diễm nhớ ra chưa Diễm ? Chị với Hà , Uyên lên thăm em nè.

Diễm nhìn Trúc rồi nhìn Hà , mắt vẫn còn đỏ :

_ Uyên có thích cái áo đầm chị may cho Uyên không ?

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x