Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau bản quyền thuộc về tác giả & nhà xuất bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Dưới sự thị phạm hoàn mỹ của Từ Tử Sung, rốt cuộc Hạ Mộng Ngư cũng hiểu boxing là bộ môn vận động bạo lực cỡ nào.

Quyền thủ thách đấu bị đánh đến nỗi mặt mũi bê bết máu, nằm rạp dưới đất không dậy nổi, sống mũi cũng bị gãy. Vậy mà chẳng có lấy một tiếng thổn thức thương xót cho anh ta.

Mọi người không hề hứng thú với thất bại của anh ta, tất cả mọi sự chú ý đều dồn sang cho nhà vô địch, vì một cú đánh tàn bạo cuối cùng mà hò hét ầm ĩ.

Bạo lực và tình dục, trên đời này không gì có thể kích thích người xem hơn hai thứ này, đó chính là phần con giấu sâu trong huyết quản mỗi người.

“Mục Thần Phan Ân” giơ cao hai tay đón nhận những tràng reo hò của người cổ vũ, như thể đã quá quen với chiến thắng vậy.

Có điều, Hạ Mộng Ngư có thể nhìn ra một vầng hào quang từ sâu trong đáy mắt cậu ta.

Sự ngông cuồng nguyên thủy, khát vọng tuyệt đối với chiến thắng, đó chính là ánh mắt vô cùng mãnh liệt.

Con người này vẫn còn mong nhiều chiến thắng hơn nữa.

Trận đấu chấm dứt, Hạ Mộng Ngư quay sang hỏi mấy cô người mẫu khác xem phòng nghỉ của Từ Tử Sung ở đâu.

Hai cô người mẫu làm ra vẻ đã hiểu, liền vỗ vai Hạ Mộng Ngư, “Chị khuyên cô đừng có để ý đến cậu ta, thế giới rộng lớn thế này, bọn mình lại xinh đẹp ngời ngời, đừng có lãng phí thời gian vào cái người vừa bí hiểm vừa khó chiều như thế.”

“Cậu ta không phải là bí hiểm, mà là như quả thiết hồ lô, chả thú vị gì cả.”

“Vô dụng thôi, cô tưởng là bọn chị chưa từng thử à? Không chỉ có bọn chị từng thử đâu, mà là cả cái hội này này…”. Cô người mẫu liếc mắt nhìn một anh chàng bảnh trai đang thu dọn ghế ở phía không xa, “Ngay cả cậu ta còn thử rồi nữa là…”

Không có chuyện tày đình gì đáng đắc tội với các nàng hơn là cự tuyệt tình cảm. Xem ra hai cô chị này đều đã nếm mùi bị “đóng cửa tiễn khách”, mà có khi còn không chỉ một lần.

“Em chỉ cảm thấy quyền cước của cậu ta lợi hại, muốn làm quen chút thôi, không có ý gì khác đâu…”

Lừa ai chứ?

Hai cô người mẫu nhìn nhau, biết là chưa để Hạ Mộng Ngư thử thì cô vẫn chưa từ bỏ ý định.

Thời đại này, bất kể là nam hay nữ, có ai mà không háo sắc? Nhất là sau khi xem phần thể hiện của “Mục Thần Phan Ân” trên võ đài, có cô gái nào có thể chống cự được “mùi giống đực” mạnh mẽ trên người cậu.

Cho dù nhân loại văn minh thế nào, thì trong máu vẫn giấu sự sùng bái tuyệt đối với sức mạnh, thậm chí là mụ mị.

“Ôi, thế thì chúc cô thành công.”

Hạ Mộng Ngư đi theo sự chỉ dẫn của hai cô chị tìm được phòng nghỉ của Từ Tử Sung.

Cửa không khóa. Từ Tử Sung ngồi trên ghế, để trần nửa người, đang gỡ băng vải quấn trên tay ra. Mồ hôi từ cánh tay cậu chảy dọc xuống theo từng đường cong cơ thể, cánh tay vừa rắn chắc vừa tráng kiện, thật sự khiến người ta muốn giơ tay sờ một cái.

Được cánh tay như vậy ôm, nhất định rất có cảm giác an toàn.

Ý thức được mình đang nghĩ gì, Hạ Mộng Ngư giật mình, vội đá bay suy nghĩ kinh tởm đó ra khỏi đầu, rồi hắng giọng…

“E hèm…”

Vừa rồi, nghe tiếng bước chân, Từ Tử Sung đã biết là Hạ Mộng Ngư. Cậu tiếp tục gỡ băng vải, còn chẳng ngẩng đầu mà chỉ cất giọng hờ hững, “Tóc giả được đấy.”

Ở trường, Từ Tử Sung là người hơi nóng tính, nhưng vẫn được biết đến là người biết xử sự, chưa bao giờ xung đột với người khác, tuy rằng nói không nhiều lắm. Hơn nữa, cậu luôn tự biến mình thành người già dặn, thân mình lại cao lớn, nên bạn bè đều coi cậu như anh cả, vô cùng tin tưởng cậu.

Mỗi với Hạ Mộng Ngư, tuy hai người cực ít nói chuyện, nhưng chỉ cần mở miệng thì y như rằng sẽ là lời châm chọc, lực sát thương vô cùng lớn.

Giả sử như lúc này.

Hạ Mộng Ngư liếc mắt vẻ khinh khỉnh, rồi cởi phăng bộ tóc giả ra, mất kiên nhẫn vuốt vuốt mái tóc ngắn rối xù của mình.

Không nhắc đến còn đỡ, nhắc đến mới thấy nóng, bộ tóc giả này khiến cô khó chịu vô cùng.

Hạ Mộng Ngư trước nay chưa từng nuôi tóc dài.

Tuy bình thường cô tỏ ra rất nhu mì, là học trò cưng của thầy cô trong trường, ở nhà cũng là con ngoan của bố mẹ, nhưng dù sao thì vẫn xinh đẹp, không sợ kẻ trộm cắp, chỉ sợ đứa thầm thương trộm nhớ. Mẹ sợ Hạ Mộng Ngư yêu sớm sẽ ảnh hưởng đến chuyện học hành, nên vừa lớn một chút là đã cắt cho cô kiểu đầu con trai rồi.

Bọn con trai đang tuổi lớn chưa có mắt thưởng thức, khả năng nhìn thấu bản chất sự việc rất kém, thế nên Hạ Mộng Ngư đúng là không dính vận đào hoa. Có điều, cô cũng không quan tâm, dù gì cô cũng không đặt tâm tư vào chuyện này.

“Cậu biết rồi chứ?”, Hạ Mộng Ngư nói.

“Ừ.”, Từ Tử Sung lên tiếng.

Hạ Mộng Ngư yên tâm được một chút. Tuy rằng cả hai rõ ràng không muốn bị bạn bè trong trường nhìn thấy một mặt khác của mình, mà Từ Tử Sung cũng không phải kẻ nhiều chuyện, nhưng có được lời hứa hẹn thì cô vẫn yên tâm hơn.

Cũng lạ, bình thường hai người chẳng nói với nhau mấy câu, nhưng dường như không cần nói nhiều mà vẫn có thể dễ dàng hiểu được ý đối phương muốn biểu đạt.

Từ Tử Sung tiếp tục gỡ băng vải, Hạ Mộng Ngư thì chăm chú nhìn đôi bàn tay của cậu.

Trước đây, cô cảm thấy tay Từ Tử Sung không giống tay của một cậu thiếu niên, bàn tay đầy vết chai, lòng bàn tay thô ráp, vừa to vừa dày. Thế nên, cô từng hoài nghi không biết có phải Từ Tử Sung tan học xong đi làm bốc vác hay không.

Đến giờ thì đã tìm ra được nguyên nhân thật sự.

“Sáng mai đừng có mà đến muộn, tuần này mà đến muộn thì không phải là phạt học thuộc lòng nữa đâu, mà là đi dọn vệ sinh đấy.”, Hạ Mộng Ngư nói thêm.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x