Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Những ai đã từng theo dấu Emily xuyên suốt những năm tháng cô trải qua tại trang trại Trăng Non và Shrewsburry ắt hẳn đã có một hình dung khá rõ về ngoại hình của cô. Với những người vẫn còn xa lạ với cô, hãy để tôi phác ra một bức chân dung cô dưới con mắt người ngoài, khi cô đang trên ngưỡng cửa đầy mê hoặc của tuổi mười bảy, dạo bước nơi những bông cúc vàng rực thắp sáng khu vườn miền duyên hải đương độ thu về. Một chốn thanh bình, khu vườn ở trang trại Trăng Non ấy. Một thảo viên đầy mê hoặc, tràn ngập những sắc màu rạng rỡ say đắm và những cái bóng tâm linh kỳ diệu. Mùi thông, mùi hoa hồng ướp đẫm không gian; tiếng ong vo vo, tiếng gió ai oán và tiếng rì rầm của vịnh xanh Đại Tây Dương; và tiếng thở dài êm ái thường trực của những cây linh sam trong “rừng cây bụi” nhà ông John Sullivan Ngạo Mạn văng vẳng phía Bắc khu vườn. Emily yêu hết thảy mọi bông hoa, mọi cái bóng, mọi âm thanh tại nơi này, yêu mọi cây cổ thụ đẹp đẽ mọc lên bên trong và quanh khu vườn, nhất là những cái cây dấu yêu thân thương của riêng cô – một cụm anh đào dại góc Tây Nam, Ba Nàng Công Chúa Lombardy, cây mận dại trông như là trinh nữ trên con đường ven suối, cây vân sam lớn ở giữa vườn, một cây thích lá bạc và một cây thông ở góc xa, một cây dương lá rung nằm ở một góc khác, chẳng lúc nào không làm duyên làm dáng với những làn gió nhẹ vui tươi, và cả hàng bu lô trắng nghiêm trang trong rừng cây bụi nhà ông John Ngạo Mạn nữa.

Emily luôn lấy làm mừng rằng cô được sống tại một nơi có nhiều cây cối – những cái cây lâu năm đã có từ thời tổ tiên cô, được trồng và chăm sóc bởi đôi tay những người đã từ lâu khuất bóng, gắn bó với mọi vui buồn từng ghé thăm những cuộc đời đã trôi qua dưới bóng râm của chúng.

Một thiếu nữ trong trắng mảnh mai. Mái tóc đen mềm như tơ. Đôi mắt xám ánh tím, phủ những cái bóng tím phơn phớt dường như luôn có vẻ sẫm hơn và mị hoặc hơn sau khi Emily đã ngồi suốt một tiếng đồng hồ có phần không mấy thiêng liêng và không-có-bà-Elizabeth để hoàn thành một câu chuyện hay vạch ra một cốt truyện; đôi môi đỏ thắm với nếp nhăn đậm chất Murray hai bên khóe môi; đôi tai với cái đầu hơi nhọn như của yêu tinh. Có lẽ chính vì cái nếp nhăn và đôi tai ấy mà người ta nghĩ cô phảng phất giống một nàng mèo. Cái cằm và cần cổ thanh tú; một nụ cười thấp thoáng nét tinh quái; một nụ cười mỉm chậm rãi nhưng đến khi nở rộ lại đột ngột chói lòa. Và đôi mắt cá chân từng được ngợi khen bởi bà dì Nancy Priest già cả nhiều tai tiếng ở Ao Linh Mục. Những vết hồng nhạt trên đôi má bầu bĩnh của cô có đôi khi đột nhiên sẫm lại thành màu đỏ. Chẳng mấy thứ có thể mang lại sự chuyển màu từ hồng sang đỏ đó – một làn gió từ biển cả, một hình ảnh bất chợt thoáng qua của miền núi đồi xanh ngắt, một bông anh túc đỏ như lửa, những cánh buồm trắng đang rời cảng tiến vào trong bầu không khí diệu huyền buổi sáng, những con sóng ngoài vịnh lấp loáng dưới ánh trăng, một bông lâu đẩu xanh nhạt giữa vườn cây ăn quả cũ. Hay một tiếng huýt sáo từ rừng cây bụi nhà ông John Ngạo Mạn.

Với hết thảy những điều trên… có thể coi Emily là người xinh đẹp không? Tôi không thể nói chắc với bạn. Emily chưa từng được nhắc đến trong bảng xếp hạng các người đẹp Hồ Blair. Nhưng chỉ cần một lần nhìn thấy khuôn mặt cô, chẳng ai có thể quên lãng được. Chưa từng có ai, vào lần thứ hai gặp Emily, lại nói rằng “Ờ… trông mặt cô có vẻ quen quen nhưng…” Phía sau cô là hàng bao nhiêu thế hệ những người phụ nữ xinh đẹp. Mỗi người bọn họ đều trao lại cho cô một nét nào đó. Cô có vẻ uyển chuyển của dòng nước chảy. Còn có thêm cả phần nào ánh sáng lấp lánh và sự trong trẻo của nó nữa. Một ý nghĩ đẩy cô lắc lư như cơn gió mạnh. Một cảm xúc rung lắc cô y như dông tố rung lắc một bông hồng. Cô thuộc vào hàng ngũ những sinh vật tràn trề sức sống dù có chết cũng vẫn khiến người ta có cảm giác không thể nào có chuyện họ không còn trên đời này nữa. Tương phản với cái nền tảng dòng họ lý trí và thực tế, cô tỏa sáng như ánh kim cương. Người này yêu quý cô, người kia không thích cô. Nhưng chẳng ai hoàn toàn thờ ơ với cô.

Có lần, hồi Emily còn nhỏ xíu, khi vẫn sống cùng cha trong ngôi nhà nhỏ cũ kỹ ở Maywood, cũng chính là nơi ông trút hơi thở cuối cùng, cô đã bắt đầu tìm kiếm chân cầu vồng. Cô đã chạy khắp những rặng đồi và những cánh đồng mênh mông, lòng khấp khởi chờ mong, hy vọng. Nhưng trong lúc cô vẫn trên đường chạy, cái mái vòm diệu kỳ đó đã mờ dần… nhạt nhòa… tắt lịm. Emily bơ vơ một mình giữa thung lũng xa lạ, không thể nào đoan chắc nhà cô nằm ở hướng nào. Trong một thoáng, môi cô run rẩy, mắt cô ngấn lệ. Nhưng rồi, cô ngẩng mặt lên, dũng cảm mỉm cười với bầu trời quang đãng.

“Rồi sẽ lại có các cầu vồng khác thôi,” cô nói.

Emily là người săn cầu vồng.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x