
Forrest Gump – Web Tải Sách Miễn Phí Ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Đại tiệc Bóng Bầu dục Toàn Bang được tổ chức ở một thị trấn nhỏ tên là Flomaton, được thầy Fellers mô tả là một “bảng bấm nút trên đường ray tàu hỏa.” Chúng tớ được chất lên một cái xe buýt – có năm hay sáu đứa bọn tớ từ vùng này vừa đoạt giải – và chúng tớ được tải tới đó. Mất một hai tiếng mới tới nơi, và xe buýt thì không có toa lét, và tớ thì đã nốc hai lon Slurpee trước khi đi, nên khi chúng tớ tới Flomaton, tớ thật sự phải đi gấp.
Vụ này được tổ chức ở hội trường Trường Flomaton, và khi chúng tớ vào tới bên trong, tớ và vài thằng khác tìm thấy cái toa lét. Nhưng mà, không hiểu sao, khi tớ vừa cởi khóa quần, cái khóa bị mắc vô trong đuôi áo sơ mi của tớ và không chịu xuống. Sau một lúc như thế, một gã nhỏ con dễ thương từ trường đối thủ đi ra ngoài và tìm Thầy Fellers và thầy đi vô với hai thằng du côn kia và cả đám cố cởi quần tớ. Một trong hai thằng
kia nói cách duy nhất để kéo được nó xuống là xé mẹ nó ra. Nghe câu này, Thầy Fellers đặt tay lên mông và nói, “Vậy tụi bay định để ta đưa thằng nhỏ này ra ngoài kia với khóa quần toang hoác và cái đó lòng thòng ra ngoài phỏng – tụi bay nghĩ làm vậy thì để lại cái ấn tượng gì?” Rồi thầy quay qua tớ và nói; “Forrest, mày phải chịu khó đậy nắp lại cho tới khi vụ này xong xuôi, rồi thầy sẽ tìm cách mở ra cho mày okay?” Và tớ gật đầy, vì tớ chả biết làm gì nữa, nhưng tớ nghĩ tớ bị vô tròng một buổi tối dài lê thê rồi đây.
Khi chúng tớ ra tới hội trường có một triệu người tất cả ngồi hết tại bàn, mỉm cười và vỗ tay lúc chúng tớ bước ra. Chúng tớ được đặt lên ngồi ở một cái bàn dài to đùng trên sân khấu trước mặt tất cả mọi người và những nỗi sợ tệ hại nhất của tớ đã thành hiện thật về cái buổi tối dài dằng dặc này. Có vẻ như mọi người trong phòng đều đứng dậy phát biểu – ngay cả đám bồi bàn và đám công nhân quét dọn. Tớ ước gì mẹ có ở đó, vì mẹ đã có thể giúp tớ, nhưng mẹ bị cúm nằm nhà trên giường rồi. Cuối cùng đến giờ trao giải, là mấy quả bóng màu vàng nho nhỏ, và khi tên chúng tớ được gọi lên chúng tớ phải đi lên micro và lấy giải và nói “cảm ơn”, và họ cũng bảo chúng tớ là nếu có ai đó muốn nói thêm gì đó, thì nói ngắn thôi vì là chúng tớ muốn được ra khỏi chỗ đó trước khi chuyển giao thế kỉ.
Hầu hết mọi người đã nhận giải và nói “cảm ơn”, và rồi đến lượt tớ. Ai đó trên micro gọi “Forrest Gump” à mà tớ chưa nói với các cậu nhỉ, đấy là tên họ đầy đủ của tớ đấy, và tớ đứng dậy đi qua và họ đưa tớ cái giải. Tớ nghiêng người qua chỗ cái mic và nói, “Cảm ơn”, “và mọi người bắt đầu vỗ tay và cổ vũ và đứng dậy khỏi ghế. Tớ đoán chắc có ai đó đã nói trước với họ rằng tớ là một dạng đần, và họ đang đặc biệt cố tỏ ra tốt bụng. Nhưng mà tớ ngạc nhiên quá đỗi, tớ chả biết làm gì, thế là tớ cứ đứng đực ra đấy. Rồi mọi người im hết, và thằng cha ở chỗ cái mic hắn rướn người qua và hỏi tớ liệu tớ còn muốn nói gì nữa không. Thế là tớ nói, “Cháu buồn tè.”
Tất cả mọi người trong đám khán giả không ai nói gì suốt vài giây, mà chỉ bắt đầu nhìn nhau vẻ tức cười, và rồi họ bắt đầu một dạng lầm rầm nho nhỏ, và thầy Fellers đi lên và tóm lấy tay tớ và lôi tớ về ghế. Suốt buổi còn lại thầy cứ nhìn tớ chằm chằm, nhưng khi bữa tiệc xong hết, Thầy và đám du côn đưa tớ lại phòng vệ sinh và xé tung quần tớ ra và tớ tè á, một xô!
“Gump,” Thầy nói sau khi tớ xong xuôi, “mày có tài ăn nói ra phết đấy.”
À năm sau thì không có nhiều sự kiện, có điều ai đó đồn lên là một thằng đần được vô Đội Toàn Bang và một mớ thư từ bắt đầu đổ vào từ khắp nước. Mẹ sưu tầm hết lại và bắt đầu lưu giữ một cuốn sổ dán. Một ngày nọ một gói hàng đến từ Thành phố New Yawk có chứa một quả bóng chày chính thức được toàn đội bóng chày New Yawk Yankees[4] kí tên. Đấy là điều tuyệt vời nhất từng xảy đến với tớ! Tớ tưng tiu cái quả bóng đó như một cục vàng, cho đến một ngày tớ đang ném nó quanh sân, một con chó già to tướng mò tới và gặm lấy nó trong không khí và nuốt mất tiêu. Mấy cái thứ như vậy lúc nào cũng xảy đến với tớ.
Một ngày thầy Fellers gọi tớ vào và đưa tớ đến văn phòng hiệu trưởng. Có một ông ở tận trường Đại học bắt tay tớ và hỏi tớ có bao giờ nghĩ đến việc chơi bóng ở đại học chưa. Ông ta nói họ đã “theo dõi” tớ. Tớ lắc đầu, vì tớ chưa nghĩ đến.
Ai cũng có vẻ sợ cái ông này, cúi đầu rồi lắp bắp rồi gọi ổng là “Ông Bryant”. Nhưng ông ấy nói với tớ cứ gọi ông ấy là “Gấu”, tớ nghĩ đấy là một cái tên rất buồn cười, có điều đúng thật ông ấy trông giống một con gấu trong một vài phương diện. Thầy Fellers chỉ ra rằng tớ không phải một đứa thuộc loại thông minh xuất chúng gì, nhưng ông Gấu, ông ấy nói điều đó đúng với hầu hết các cầu thủ, và rằng ông ấy nghĩ xoay cho tớ được trợ giúp đặc biệt trong việc học hành. Một tuần sau họ cho tớ một bài kiểm tra với rất nhiều câu hỏi ngu mà tớ không quen trả lời. Sau một hồi tớ bắt đầu chán và không làm nữa.
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.