
Ghềnh V – Đọc sách online ebook pdf
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Về đến nhà buổi trưa một ngày trời oi, tôi thấy trên bàn ăn một mẩu giấy vỏn vẹn ba chữ “em phải đi”. Cười nhạt, tôi thầm nhủ, đi thì rồi về. Tiếng radio nhà bên phải ầm ĩ kịch cải lương. Tiếng nhà bên trái, truyền hình trực tiếp một trận bóng đá. Xoa mặt, nhớp nháp mồ hôi. Tôi quăng cái cặp, buông người xuống ghế như một cục đá tảng, hai tay bưng tai, mắt nhắm lại.
Tôi thiếp đi khá lâu, mở mắt khi bóng tối đã phủ lên căn phòng, kịch cải lương nay thành tân nhạc, và bóng đá hoá ra chương trình giới thiệu hoa hậu áo dài, tất cả được đệm bằng tiếng xe honda rồ máy, tiếng nhận còi, tiếng trẻ con đập lộn chí choé văng tục. Bước ra sau, tôi múc nước dội từ đầu chí chân, tẩy chất nhờn nhụa trên cơ thể, và ôi chao là nhẹ mình. Thình lình, tôi nghe mình nói, “tôi cũng phải đi”. Không chờ vợ đáp như đã quen thế từ ngày chúng tôi còn rất ít điều chia sẻ, tôi tiếp, “để tìm cái Đẹp”. Nguệch ngoạc, tôi viết, để cạnh mẩu giấy vợ nhắn, ưỡn ngực reo như anh lính ngây ngô ra trận, “một đi không trở lại đấy nhé!”
Không mường tượng ra cuộc phiêu lưu này thế nào, tôi điện thoại đến toà báo nhắn mình bệnh, xếp gọn áo quần vào một chiếc balô, nhét bản thảo tập thơ, và gom hết tiền rồi ra khu Tây-balô bắt xe càphê Sinh đi QN. Tôi đi. Như một giải thoát, nhưng khỏi gì thì tôi không biết, chỉ thấy thân mình như chim bay bổng, không ràng buộc, không trọng lượng, không một mảy may hối tiếc.
Mở kính xe, gió ào ào qua, tôi nhẹ hẫng đi như một hạt bụi đường vô sở cứ. Tây đầm ồn ào chuyện trò, nhìn tôi xa lạ trên chuyến xe cho khách ngoại đi du lịch, hỏi. Tôi gật đầu và lắc đầu, khiến họ đoán tôi không hiểu họ nói gì, họ chán quay lại nhìn nhau cười ngu ngơ. Tôi cũng thế, cũng cười ngu ngơ, lại gật, lại lắc cho đến khi họ để tôi yên.
Xe tới thị xã khoảng ba giờ trưa. Xuống xe, tôi vào quán cà phê, gọi nước uống. Để tiền boa hậu hĩ, tôi hỏi cô bé bưng bê:
“Ghềnh V có xa đây không em?”
Cô bé lùi một bước, quay lưng không đáp. Đi ra sau quầy hàng, cô thì thào với bà chủ. Bà ngước mắt nhìn về phía tay cô chỉ, đầu lắc, ghé vào tai cô bé nói gì đó. Tôi đứng lên xốc balô, đến bên bà chủ.
“Thưa chị, ghềnh V ở đâu chị?”
“Anh hỏi làm chi cà?”
“Tôi có chút việc tới đó…Ghềnh có xa đây không?”
Bà chủ quay ngoắt người, giọng đanh đá:
“Không biết, anh đi nơi khác mà hỏi! Đây không ai biết ghềnh mô đâu!”
Ra khỏi quán, tôi ngạc nhiên, không hiểu gì. Nắng QN rát cháy hắt một màu vàng chói lên cỏ cây xanh sạm và những mái ngói màu đỏ gụ. Trời nóng, gió lặng, mặt đất nứt nẻ đợi mưa. Men quốc lộ, tôi vào trung tâm thị trấn. Đến trước một chòi canh giao thông, tôi chào anh công an, miệng tươi cười làm duyên:
“Đồng chí cho hỏi, đi ghềnh V thì hướng nào?”
Ngước mắt nhìn trời, anh không đáp. Tôi nhắc câu hỏi, tay móc thẻ nhà báo ra, hy vọng nhân viên công quyền giúp đỡ báo chí khi làm nghiệp vụ. Anh công an liếc nhìn, sẵng giọng:
“Không biết, vào chợ mà hỏi!”
Vào chợ, nhưng bây giờ là chợ chiều, bạn hàng đang lúi húi dọn dẹp. Tôi hỏi vẫn đúng một câu. Không ai đáp, thậm chí nhìn tôi như một quái vật. Có cảm tuởng như đến từ một hành tinh lạ, tôi xem thử mơ hay tỉnh, thét tướng lên:
“Có ai biết ghềnh V ở đâu thì nói, tiền thưởng đây!”
Hai tay bảo vệ chợ ở đâu xồ tới, tay giật nắm bạc lẻ tôi đang giơ lên, miệng la:
“Cút, cút ngay tức thì…”
Tay lực lưỡng tiện đà tống cho tôi một đạp, tay kia chỉ tay tru tréo:
“Tính phá hả, ở đâu tới zậy cha… Đi đi!”
Tôi rảo bước theo phía tay tên bảo vệ chợ chỉ, chẳng biết đi đâu. Lát sau, tôi gặp một tốp trẻ đi học về, cổ quàng khăn đỏ, miệng nói cười. Bình tĩnh lại, tôi giang tay ngăn đường, miệng hỏi:
“Mấy cháu có biết ghềnh V ở hướng nào không? ”
Bọn trẻ ngơ ngác nhìn tôi rồi ù té bỏ chạy. Chúng la làng, chắc thằng cha này điên, bay ơi. Một đứa trai gầy lênh khênh cúi xuống lượm đá rồi thẳng tay ném về phía tôi. Những đứa khác bắt chước. Gạch đá bay rào rào.
Tôi cắm đầu chạy.
Một lát sau, tôi định thần, nhưng vẫn chẳng hiểu cớ sự gì ở cái thị trấn quạnh hiu này khi hỏi đường đi ghềnh V. Hẳn ghềnh ở ven biển. Vậy tôi cứ nhắm hướng đông, hướng ra biển, đến gần ghềnh rồi sau sẽ tính. Nhìn đồng hồ tay, tôi ước còn ít ra là hai, ba giờ trước khi trời tối. Rảo bước, tôi rẽ vào con đường đất men những thửa ruộng cằn nay đầy cuống rạ trỏng trơ, im ắng, ngơ ngác trong mùa gặt đã tàn. Xa xa, núi nhô cao, xanh rì. Gió lên, những cơn gió mát rượi bất ngờ vuốt ve. Nhưng nắng vẫn ập xuống, vẫn chói chan, không khoan nhượng.
Cứ thế, tôi đi trên bước đường tìm cái Đẹp cứu rỗi. Như con lạc đà trong sa mạc chong mắt tìm sau những đụn cát bóng nước hư thực khôn lường. Cứ thế, tôi đi về phía trước, nhưng chẳng biết đến đâu. Chờ phép lạ cho gặp một con người bằng da bằng thịt sẽ đáp câu tôi hỏi, tôi thầm khấn vong linh những kẻ đã khuất bóng nhân gian. Đến gần chân núi, phép lạ hiển hiện. Một cụ già dựa lưng thân một cây cổ thụ, tay cầm roi tre, chăn một con trâu đang gặm đám cỏ còn chút tươi xanh gần đó.
Tôi cởi ba-lô nay nặng như đá, đến gần. Cụ già giương cặp mắt hấp háy nhìn tôi, lòng trắng đục ngầu, miệng cười móm mém.
“Đi mô chừ?”
Tôi còn ngần ngại chưa biết có nên hỏi câu hỏi chưa ai trả lời hay không thì cụ già trỏ tay vào tai nói:
“Nói lớn lên…Già, điếc rồi!”
Cụ lại cười. Tôi đánh bạo, hỏi.
“Ghềnh nào thì già không biết ở chỗ mô…Nhiều ghềnh trên núi này lắm. Chú tìm chi trên nớ?”Cụ già đáp, mắt nhướng lên.
Không lẽ tôi lại trả lời cụ bằng cái tít “Nơi để Chết trong cái Đẹp cứu rỗi”? Chắc chắn cụ không hiểu. Thật ra, chính tôi, tôi nào đã hiểu gì đâu.
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.