
Gian Thần! Quỳ Xuống Cho Trẫm – Đọc sách online ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Thánh chỉ của thánh thượng đã ban ra, mọi người đều cho rằng chuyện này như ván đã đóng thuyền, tuyệt đối không thể xoay chuyển sửa lại được nữa, nào ngờ đúng lúc đó lại có một người hô lớn một tiếng:
“Chậm đã!”.
Tất cả ngạc nhiên quay đầu lại, thì thấy người ngồi bên cạnh thánh thượng, cẩm bào tay áo rộng, gương mặt sáng đẹp như ngọc, nhưng lúc này khuôn mặt đó lại sầm xuống, mang theo vẻ ưu tư,
“Thần cho rằng, chuyện này ngàn vạn lần không thể được,”
người đó chậm rãi đứng dậy, cung kính nói:
“Hiện giờ bệ hạ xuất binh, xét về thiên thời địa lợi nhân hòa, đều vô cùng không nên.”
Hoàng thượng thấy sắc mặt hắn ta trầm tĩnh, giống như trong bụng đã tính toán từ trước, khuôn mặt vốn dĩ đang rất tự tin, thì giờ lại tái đi,
“Thừa tướng nói vậy là có ý gì?”.
Tạ Lâm ung dung nói,
“Hiện giờ bệ hạ xuất binh, có ba điều không nên. Thiên thời không nên, là vì giờ đang vào mùa đông, tuyết rơi nặng hạt phủ kín kinh thành, các tướng sĩ của ta tuy rằng dũng mãnh, nhưng binh mã không quen hành quân trong tiết trời đông, lạnh giá thế này, đó là cái thứ nhất.”
“Địa lợi không nên, quân địch là Di quốc của Mạc Bắc, nơi biên tái gió cát, nhưng tướng sĩ của đất nước chúng ta lại sợ gió cát, người Di quốc chuyên tác chiến trên chính bản địa, nên chiếm được địa lợi, trận này nhất định không thể thắng được, đó là điều thứ hai.”
“Mặt khác,”
Tạ Lâm đưa tay xoa cằm, thoáng trầm ngâm:
“Giờ là năm đầu tiên của Vạn Triệu, thánh thượng vừa mới đăng cơ, vốn đã đại xá toàn thiên hạ, làm sao đây khi nhân lực trong nước không đủ, vì trù bị cho cơ nghiệp của bệ hạ từ lâu, nên đã điều phái binh lực bộ binh, xung quân cả tội nhân lao dịch, dùng để xây dựng Vạn Triệu, đó là điều thứ ba, nhân hòa không nên.”
“Thử hỏi, thiên thời địa lợi nhân hòa đều không nên động binh, Úy Trì tướng quân muốn tăng thêm viện binh, nhưng đánh trận chắc chắn sẽ thất bại, đẩy tướng sĩ chi viện vào con đường nhất định sẽ chết,”
Tạ Lâm nhìn về phía Úy Trì Chính,
“Vậy không biết Úy Trì tướng quân định sẽ ăn nói với thánh thượng thế nào đây?”.
Sắc mặt hoàng đế trở nên đen tái đi, hình như không được vui.
Úy Trì Chính là một quan võ, suy nghĩ cũng chẳng nhiều nhặn gì, những lời này vừa nói ra, đã khiến cho hắn phát hoảng mồ hôi vã ra như tắm, vội vàng quỳ sụp xuống tạ tội:
“Thần chỉ vì muốn đánh trận chiến thắng, không suy nghĩ được nhiều như vậy, xin bệ hạ lượng thứ cho thần ngu muội.”
Hoàng đế đương triều bực bội đứng ở nơi đó, trừng mắt nhìn cái gáy của tên phó tướng quân, nếu như ánh mắt có thể giết người được, thì chỉ sợ rằng hắn đã bị lườm cho thủng lỗ từ lâu rồi.
Lúc này tăng thêm viện binh, đúng là không chỉ không có lợi, mà còn có hại là đằng khác. Kinh đô trên danh nghĩa là có trăm vạn đại quân trấn giữ, nhưng trên thực tế cũng chỉ có từng ấy người, nếu tiếp viện hết tất cả số quân ấy, ngộ nhỡ bại trận, chỉ sợ lúc đối phương đánh tới dưới chân thành, cũng chẳng có sức đâu mà ngăn cản.
Chi bằng để các tướng sĩ ở lại trấn giữ biên tái, chiếm “thiên thời địa lợi nhân hòa”, nếu như trận chiến chốn biên cương giành chiến thắng thì thôi, còn nếu thất bại, cũng vẫn còn đường để quay về.
Nhưng thánh chỉ đã ban ra, hoàng đế lời vàng ý ngọc, sao có thể tùy tiện thu hồi lại mệnh lệnh được?
Tạ Lâm khẽ mỉm cười, Úy Trì Chính vốn đang quỳ xuống tạ tội, dáng vẻ ngoan ngoãn phục tùng, nhưng mắt lại nhìn sáu phương, tai nghe tám hướng, giờ hận không thể lén lút lườm thủng một lỗ trên khuôn mặt của Tạ Lâm. Vì thế ánh mắt sống chết nhìn chằm chằm về phía hắn.
(Sáu phương gồm: trước, sau, trái, phải, trên, dưới. Tám hướng gồm: Đông, Tây, Nam, Bắc, Đông Nam, Tây Nam, Tây Bắc, Đông Bắc.)
Lúc đó thấy khuôn mặt hắn giãn ra, tựa như băng tuyết tan chảy, vạn vật được tái sinh, giống như gió xuân dịu dàng ấm áp trở lại, Úy Trì Chính sợ hãi nhảy dựng lên, cuống quýt cúi đầu xuống.
Tạ Lâm giống như đã hiểu thấu tâm tư thánh thượng từ lâu, cung kính nói:
“Bệ hạ đã từng hạ thánh dụ cho chúng thần nghe chưa ạ? Chúng thần đang chờ xin chỉ thị, nhưng bệ hạ lại chẳng nói lời nào, khiến chúng thần vô cùng lo lắng.”
Xong hắn ta quay đầu, khuôn mặt lộ ra vẻ nghi ngờ,
“Hôm nay các vị có từng nghe thấy khẩu dụ hay thánh chỉ của thánh thượng không? Nếu có thánh dụ, thì Tạ mỗ nhất định phải tìm hiểu cẩn thận, đọc cho kỹ mới được.”
Những lời hoàng thượng đã nói, chính là thánh chỉ, nhưng những lời của Tạ Lâm, là bảo chính hắn, bảo thần tử, hãy giả vờ như chưa từng nghe thấy, coi hoàng đế miệng vàng lời ngọc, vừa rồi không phải đang nói chuyện, mà chỉ là thả một phát rắm mà thôi.
Cái gì mà miệng vàng răng ngọc, lời hứa nghìn vàng chứ, đám thần tử bọn thần chỉ nghe thấy một phát rắm, không nghe thấy lời nào hết.
Úy Trì Chính vốn dĩ cho rằng Tạ Lâm trừng mắt nên nói bừa mấy lời cũng đành, nhưng lại còn ở trước mắt tất cả hỏi ý kiến mọi người có muốn cùng trợn mắt nói bừa cùng không.
Lại càng không ngờ rằng cả một triều đình đầy đủ văn võ bá quan khi nghe thấy lời này, liền quỳ luôn xuống khấu đầu nói,
“Chúng thần chưa từng nghe thấy gì.”
Tạ Lâm quay người lại, nhìn về phía Úy Trì Chính,
“Úy Trì tướng quân chỉ sợ là cũng chưa từng nghe thấy gì đúng không?”.
Hắn ta nói càn không đáng sợ, hắn ta ép toàn bộ văn võ trong triều đều nói càn, còn muốn ép mình cũng nói càn theo, đấy là mới là điều đáng sợ nhất.
Tạ Lâm đã có bản lĩnh có thể khiến toàn bộ tướng sĩ triều đình trợn mắt nói bừa, thì đương nhiên cũng có bản lĩnh khiến mình trợn mắt nói bừa theo.
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.