Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Sách Hachiko – Chú Chó Đợi Chờ của tác giả Luis Prats mời các bạn theo dõi nhé !

2. Quận Shibuya, Tokyo – Tháng 1 năm 1924

Dù lúc bấy giờ ở Tokyo không còn tuyết nữa, gió vẫn lạnh cắt da thịt. Thêm nữa, đài đã báo năm đó sẽ có một đợt tuyết lớn lên giáo sư Eisaburo Ueno mặc áo ấm rồi kiên quyết sải bước quay lại ga Shibuya cùng Kikuzaburo.

Mặt trăng toả ra một thứ ánh sáng trắng và lạnh như động một yên bằng bạc trên bầu trời tối đen mà những cơn gió đã quét sạch đến không còn một gợn mây. Những chiếc đèn đường màu đỏ và xanh dương đã được thắp lên trên rất nhiều con đường và từ một vài toà nhà vọng lại tiếng nhạc truyền thống,tiếng hát trong trẻo, thanh thoát của một nàng kĩ nữ đang nhẹ nhàng nhấn nhá ngón tay trên dây đàn shamisen, một loại đàn ba dây giống ghi-ta, đệm cho một bài hát buồn về một người con trai phải đi lính và không bao giờ có dịp tái ngộ với cô gái anh yêu. Khi bài hát kết thúc, người nghệ sĩ lại tiếp tục hát một bài hát ru rất phổ biến khiến giáo sư Eisaburo phải dừng lại lắng nghe.

Ngủ ngoan, con ơi, ngủ ngoan, con hỡi,

Ơi con bé bỏng của mẹ, con ngủ cho ngoan.

Con đẹp làm sao, con đẹp biết bao.

Con yêu quý của mẹ!

Rồi chợt nhận ra đã muộn, ông bảo anh làm vườn Kikuzaburo đi sau mình hai bước:

– Kikuzaburo, đi tiếp thôi. Nếu ta về nhà mà không có con chó thì khỏi ăn tối luôn đấy!

Chỉ một lát sau, hai người đã đến ga Shibuya. Ông trưởng ga Kento Sato đang chuẩn bị đóng cánh cửa nhà chờ lại. Khi trông thấy vị giáo sư vào cái giờ kì quặc này, người đàn ông với hàng ria mép lơ thơ và cặp kính gọng kim loại không khỏi ngạc nhiên, song ông lập tức hướng về phía giáo sư và cất lời chào kính cẩn:

– Xin chào ngài, giáo sư.

– Xin chào ông, ông Sato.

Ông trưởng ga đáp lời một cách mãn nguyện:

– Việc ngày hôm nay thế là đã xong xuôi. Chúng tôi sẽ lại bắt đầu vào lúc năm rưỡi ngày mai. Xin hỏi, có phải ngài để quên cái gì không?

– Không… Ý tôi muốn nói là có. – Giáo sư chữa lại. – Chúng tôi đến để lấy một gói bưu phẩm.

Ông trưởng ga nhìn về phía phòng bưu cục và nói:

– Thế thì ngài gặp may rồi: cậu ta vẫn chưa đóng cửa.

Nghe thấy vậy, giáo sư liền tiến thẳng vào văn phòng nhỏ, anh người làm theo sau.

Ông lên tiếng chào người phụ trách bưu cục:

– Chào cậu, Ibuki.

– Xin chào ngài, giáo sư Ueno, chúc ngài một buổi tối thật tốt lành.

– Và mát mẻ nữa!

– Đấy, ngài thấy không! – Anh chàng mập lại ca thán với khuôn mặt như đang bị mắc nghẹn cả đống bánh của bà Shuto trong cổ. – Tôi đã xin với sếp Sato cả trăm lần về việc lắp máy sưởi, nhưng không được, ông ấy quả là keo kiệt. Thế nên tôi mới phải ở đây với găng tay và khăn choàng. Cả ngày tôi phải uống không biết bao nhiêu là cốc trà để chống chọi với cái lạnh.

Anh chàng vừa nói vừa run rẩy vì lạnh:

– Thà văn phòng của tôi được đặt trong nhà vệ sinh còn hơn, ngài hiểu ý tôi không? Vì cả ngày tôi phải ra ngoài suốt để đi ngoài mà!

Giáo sư Eisaburo khẽ cười, nhưng đối với ông hôm nay đã là một ngày quá dài để có thể tiếp tục nghe những lời phàn nàn của Ibuki. Ông nói:

– Chúng tôi đến để lấy một cái hộp gửi từ Odate đến. Trong đó có một con chó.

– À vâng. Con vật tội nghiệp. Nó đến đây từ chiều. Tôi chẳng biết nó còn sống không nữa.

Nghe thấy vậy, ông giáo sư choáng váng, nhưng cũng không thể hỏi gì thêm vì Ibuki đã biến mất sau những kệ hàng trong khi vẫn không ngừng nguyền rủa cái lạnh. Một lát sau, anh ta trở lại với một cái hộp gỗ có đục rất nhiều lỗ nhỏ ở xung quanh.

– Của ngài đây. – Vừa đưa nó cho ông, anh ta vừa nói. – Thứ mà ngài bảo đấy ạ, thưa giáo sư. Một con akita trắng như bông tuyết, quả là một con chó hiếm có của giống này, nhưng dù gì tôi cũng sợ là nó không chịu được chuyến đi vừa qua. Lúc này trông nó giống một cuộn len hơn là một con chó. Đi năm trăm cây số trong cái lạnh này thì tôi nghĩ kể cả còn sống nó cũng không qua khỏi được tối nay.

Ông giáo sư mở cái hộp ra, trên hộp có ghi địa chỉ và tên ông. Và đúng như lời của anh bưu tá, ông nhìn thấy bên trong có một chú chó akita không to hơn một quả bóng vải.

Ibuki tiếp lời, giọng thương cảm:

– Không biết chú chó tội nghiệp đã trải qua những gì trong cái hộp này nữa! Đi cả chặng đường dài trên những bãi nôn và bãi tiểu. Nó chỉ là một con cún con. Chết thế này thì thật tội nghiệp!

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x