Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Sách Hành Lý của tác giả Hồ Đình Nghiêm

Anh dựng xe ở bực thềm, vò đầu khi bước vào nhà. Anh ngó người đàn bà trắng trẻo, son phấn có phần diêm dúa. Hơi đẫy đà, hơi béo tốt. Hơi bị thơm. Chột mắt cũng biết người ấy là Việt kiều.

Mang trên dáng dấp chút lạ lẫm. Có ngờ không, lúc bé hai đứa từng ở truồng tắm mưa. Hai đứa nhìn nhau, tia mắt dừng lâu ở mỗi bộ phận sinh dục. Sự khác biệt hoặc có điều gì quái gỡ làm thích thú khi ngắm nghía.

Ngay cả sách giáo khoa vạn vật, họ cũng chẳng giải thích minh bạch vì sao chim lại khác bướm.

– Đã cơm nước chi chưa?

Câu hỏi làm gián đoạn những hồi tưởng chắp vá. Anh nhớ có lần hai đứa ngồi đâu mặt nhau khi tiểu tiện. Tiếng cười rúc rích, trong hồn nhiên đã nghe ra chút hoang đàng.

Ở ngây thơ đã tượng hình niềm mong ước sao cho sớm đủ lông đủ cánh. Để làm gì? Cả hai không có được một đáp số. Khi ôm lấy nhau đứng dưới máng xối, da dẻ trơn tuột tự dưng thấy thinh thích. Chỉ biết có thế. Và tìm cách để được tái diễn trò chơi có vẻ chỉ dành riêng cho người lớn.

– Nè. Hoa có cái này cho anh.

Anh chùi đôi tay vào áo, vào quần. Ở nơi nào sứa vải còn khô, chưa thấm nước mưa. Bao thuốc lá 555 đưa tới tay anh.

– Hút đi. Đợi ngưng mưa mình đèo nhau đi ăn.

Anh nghe lời. Có lẽ khói thuốc sẽ làm mình ấm lại mà không chắc một vòng tay ôm sẽ mang tới thứ kết qủa tựa thế. Hôm kia Hoa đã bất thần ôm lấy anh, hôn mãi mê trên đồi Vọng cảnh. Trời ui ui. Gió lộng.

Và anh vô cớ thấy mũi lòng. Tứ cố vô thân, cái cảm giác bỗng dưng có một ngày được ôm hôn làm anh ngạt thở. Bần thần nghĩ không ra chữ duyên số đầy cắc cớ. Anh cúi đầu nghe thông reo ở xa và đón nhận từ Hoa những thứ gần như huyễn mộng. Mạ anh cũng mang tên một loài hoa, nhưng bà có thứ nhãn quan sắc bén.

Biệt nhãn ấy bổ sung vào linh tính, giúp bà phân biệt được ai là kẻ đáng tin. Anh thì bao giờ cũng mù lòa, mềm lòng khi kề cận phái nữ. Bị gạt, bị lừa, những đớn đau nọ không hề tích lũy để làm nên một kinh nghiệm nhớ đời.

Anh vẫn quan niệm, rằng một kẻ nghèo kém như anh chẳng còn gì để sợ hãi khi bị mất mát. Trời đãi kẻ khù khờ. Câu nói đó tin được mấy phần?

– Ở Mỹ, nơi Hoa sống, trời chẳng đời nào mưa kiểu lạ lùng như ri.

Anh thổi khói ra thềm. Hôm nay anh chu toàn thứ công việc cũng lạ lùng không kém. Nặng nhọc, mệt mề. Tứ chi rã rượi như vừa vác cày qua núi. Vác hai ba bận, bải hoải, hết sung. Người đàn bà ngó anh:

– Chị Cẩm Chướng định cư ở vùng nào?

– Thủ đô Hoa-thịnh-đốn.

– Chị về thăm lần nào chưa?

– Chưa.

– Tại sao?

– Mình làm cuộc so sánh. Thay vì mua vé máy bay, cực nhọc đủ điều, buồn nhiều hơn vui, chị dùng số tiền ấy cho em thì ích lợi hơn. Mình cắt mẫu báo cứu đói Phi châu gửi qua và quả nhiên chị mềm lòng ngay.

– Báo loan tin ra răng?

– Bạn ăn uống dè xẻn trong ba bữa thì có thể giúp một gia đình bốn nhân mạng bên ấy sống sót nguyên cả tuần lễ.

– Kể cho Hoa nghe cái sinh hoạt gần đây của anh. I mean, ý Hoa muốn nói, anh mưu sinh bằng nghề gì? You know? Trông anh ốm o gầy còm như một thiền giả diện bích trong hang động đã lâu.

– Mình là giáo viên, điều ấy chắc Hoa đã từng nghe biết. Sau này được chị Cẩm Chướng cho ít tiền, mình bỏ dạy, từ Đà-lạt xuống Sài-gòn mở quán bán cà phê.

– Và lỗ lã, rồi dẹp tiệm. Đúng không?

– Lí lịch của mình rất đơn giản. Bị lừa gạt, bị mất mát. Xuôi tay trước hoàn cảnh gay cấn… Có lẽ không nên kê khai ra thêm, nhắm mắt an tâm cải tạo.

– Đeo sau lưng cái túi gì thế? Sao không cởi ra mà ngồi cho thong dong thoải mái.

– Không hề gì. Chẳng nặng lắm đâu.

Anh trả lời, ngó quanh gian nhà. Trống trải, đồ vật bày biện không nhiều. Những rường cột bằng gỗ đen bóng, chiếc phản dày tiệp màu kê ở góc. Tấm màn vải buông che và gian nhà sau chẳng gửi ra một tiếng động nào cả.

– Hoa không ở khách sạn là vì thế. Thấy phí. Nhà của bà dì. Đứa con trai đi làm ca đêm, đứa con gái đi học thêm Anh văn buổi tối, còn bả thì đi coi T.V đâu đó bên nhà hàng xóm.

– Cảm giác của Hoa khi về nhìn lại chốn cũ nó ra sao?

– Không rõ. Bừa bộn đủ thứ. Nhưng nổi cộm một điều là sự khó chịu. Phải chi mình được giàu có để mang về nhiều tiền đô. Người ta cực khổ quá. Nói đâu xa, nhìn anh đổi thay Hoa như không tin ở mắt mình.

Anh mở gói thuốc để hút điếu thứ hai cho thơm râu. Chẳng mấy khi được mó tay vào, nó luôn xa tầm với. Hầu như nó hiện hữu với một lợi ích: Làm quà biếu xén, hối lộ đút lót, mua chuộc cảm tình với kẻ quyền thế. Sau nhà nước kế đến là Việt kiều, giai cấp anh luôn cúi đầu trước thuốc cán ba số.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x