
Hạnh Nhân – Đọc Sách Online Ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Ngày hôm đó có sáu người chết và một người bị thương. Đầu tiên là mẹ và bà ngoại. Tiếp theo là một sinh viên liều mạng lao vào can. Sau đó là hai ông chú ngoài năm mươi đứng đầu hàng Cứu thế quân và một viên cảnh sát. Cuối cùng chính là người đàn ông ấy. Ông ta đã tự chọn bản thân làm nạn nhân cuối cùng cho cuộc thảm sát đẫm máu bằng dao. Người đàn ông tự đâm vào tim mình một nhát dao sâu hoắm ấy đã làm việc tương tự với các nạn nhân, khiến họ đều tắt thở trước khi xe cấp cứu tới. Còn tôi, chỉ đứng đó chứng kiến toàn bộ sự việc xảy ra ngay trước mắt.
Một cách vô cảm, như lúc nào cũng vậy.
Sự kiện đầu tiên xảy ra hồi tôi sáu tuổi. Tuy điềm báo đã xuất hiện từ rất lâu trước đó nhưng phải đến năm tôi sáu tuổi, nó mới chính thức lộ diện. Vào độ tuổi muộn hơn dự đoán của mẹ. Phải chăng do mẹ tôi đã quá vô tâm? Ngày hôm đó mẹ không đến đón tôi. Sau này tôi mới biết hôm ấy mẹ đi thăm bố sau một thời gian dài, đúng hơn là sau mấy năm trời không ngó ngàng gì tới. Vừa lau bức vách ố màu cũ kỹ trong ngăn để hài cốt bố, mẹ vừa thủ thỉ rằng từ giờ sẽ quên bố, không phải để gặp gỡ người mới mà chỉ đơn giản là sẽ quên. Vào chính khoảnh khắc tình yêu của mẹ hoàn toàn kết thúc thì tôi, vị khách không mời mà đến từ thứ tình yêu non dại ấy, cũng hoàn toàn bị lãng quên.
Khi đám trẻ đều đã về hết, tôi thong thả rời trường mẫu giáo. Tất cả những gì một thằng bé sáu tuổi biết về vị trí nhà mình là nó nằm ở đâu đó phía bên kia cầu vượt cho người đi bộ. Tôi leo lên cầu, thò cổ ra ngoài lan can nhìn xuống dưới. Xe cộ bên dưới đang lướt vù vù như gió. Chợt nhớ ra một cảnh mình đã nhìn thấy ở đâu đó, tôi ra sức tiết nước bọt đầy miệng. Tôi nhổ nước bọt xuống dòng xe đang chạy qua. Nhưng nước bọt của tôi đã tan biến vào không trung trước khi kịp chạm xuống đất. Thấy vậy tôi càng cố nhổ thêm mấy lần nữa, tới mức hoa mày chóng mặt như đang lơ lửng giữa không trung.
“Làm cái gì thế hả? Bẩn quá đi mất.”
Tôi ngẩng đầu lên, một bà cô đi ngang qua đang quắc mắt nhìn tôi. Cũng giống những chiếc xe bên dưới đang băng băng chạy về đích đến của riêng mình, bà cô chỉ buông đúng một câu như vậy rồi đi thẳng, để tôi lại một mình, cầu thang nối từ cầu vượt xuống dưới tỏa ra bốn hướng, tôi không biết phải đi theo hướng nào. Nhìn kiểu gì thì phong cảnh dưới chân cầu thang cũng đều xám xịt một màu như nhau, dù là bên trái hay bên phải. Mấy con chim bồ câu vỗ cánh phành phạch, bay vút lên phía trên đầu tôi. Tôi quyết định đi theo hướng bay của đàn chim.
Khi nhận ra mình nhầm đường thì tôi đã đi quá xa rồi. Hồi đó ở lớp mẫu giáo tôi được học bài hát “Tiến về phía trước”. Theo lời bài hát đó thì trái đất tròn, cứ đi đi mãi kiểu gì cũng về tới nhà. Tôi tin vậy nên cứ bướng bỉnh bước từng bước ngắn tủn kiên định về phía trước.
Đi hết đường lớn thì đến một con ngõ nhỏ, hai bên san sát những căn nhà cũ kỹ. Không hề thấy bóng dáng con người. Đâu đó trên những bức tường xi măng trông như sắp đổ sập, tôi nhìn thấy những con số không rõ ý nghĩa và dòng chữ “Nhà hoang” màu đỏ quạch.
Đột nhiên có ai đó khẽ kêu “á”. Tôi cũng không rõ là “á” hay “ớ” hay “a a a” nữa. Đại khái đó là tiếng kêu rất nhỏ và đứt đoạn. Tôi đi về phía phát ra tiếng kêu. Dần dần tiếng kêu trở nên gần hơn, khi là “ư” khi lại là “i i i”. Âm thanh phát ra từ phía sau góc đường. Tôi không ngần ngại rẽ theo hướng đó.
Một đứa trẻ đang nằm dưới đất. Đó là một thằng bé nhỏ con mà tôi cũng không đoán nổi nó tầm mấy tuổi. Phía trên nó là những bóng đen chốc quây xung quanh chốc lại tản ra. Thằng bé đang bị đánh. Tiếng kêu rời rạc khi nãy không phát ra từ thằng bé mà đồng thanh phát ra từ những cái bóng vây quanh nó. Bọn chúng dùng chân đạp và nhổ nước bọt vào người thằng bé. Mãi sau này tôi mới biết bọn chúng chỉ là học sinh cấp hai, còn khi ấy trong mắt tôi, những cái bóng của chúng cao lớn như bóng người trưởng thành.
Bị đánh một lúc lâu mà thằng bé không phản kháng cũng chẳng kêu tiếng nào. Nó chỉ lật người qua lại như một con búp bê vải. Một trong số những cái bóng giẫm mạnh lên sườn thằng bé như giáng đòn chốt hạ cuối cùng. Sau đó bọn chúng biến mất. Cả người thằng bé nhuốm đầy máu như thể bị đổ một thứ nước màu đỏ thẫm lên người vậy. Tôi tiến lại gần thằng bé. Trông nó có vẻ hơn tuổi tôi. Tầm mười một hoặc mười hai tuổi, như vậy là gấp đôi tuổi tôi. Nhưng dù vậy tôi cũng không hề nghĩ nó là anh lớn mà vẫn thấy nó chỉ là một đứa trẻ. Ngực nó phập phồng những hơi thở gấp gáp khẽ khàng như chú chó nhỏ vừa mới chào đời. Tôi có thể đoán được tình hình đang khá nguy cấp.
Tôi quay lại khúc ngoặt ban nãy. Vẫn không thấy một bóng người, những dòng chữ đỏ chóe trên bức tường xám xịt đập vào mắt tôi nhức nhối. Sau một hồi đi lòng vòng tôi cũng thấy một tiệm tạp hóa nhỏ. Tôi kéo cửa đi vào, nói với ông chú chủ tiệm.
“Chú ơi.”
Ti vi đang chiếu chương trình “Giải trí gia đình”. Ông chú đang bận xem ti vi cười khinh khích nên dường như không nghe thấy tiếng tôi gọi. Trò chơi đang diễn ra trên ti vi là trò mà người chơi sẽ đeo nút bịt tai và nhìn miệng người đang ra sức giải thích trước mặt mình để đoán câu. Câu cần đoán lúc đó là “run như cầy sấy”.
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.