Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Khi hấp hối già Mikolai trao Hania lại nhờ cậy vào sự chăm sóc và lương tâm của tôi, lúc đó tôi mới mười sáu tuổi, còn cô bé kém tôi gần một tuổi, cũng mới vừa bước qua thời kì thơ dại trẻ con.

Tôi gần như phải dùng vũ lực mới có thể kéo được cô bé ra khỏi chiếc giường của người ông đã nhắm mắt lìa đời và cả hai đứa cùng lê bước đến gian thờ nhỏ của gia đình. Cửa gian thờ rộng mở, phía trước bức hình Đức Mẹ lồng trong khung gỗ cổ, hai ngọn nến cháy leo lét, hắt ánh sáng yếu ớt chỉ đủ làm bóng tối ở sâu bên trong bàn thờ loãng ra mờ nhạt. Chúng tôi cùng quỳ, đứa nọ bên cạnh đứa kia. Bị nỗi đau quật ngã, hơn nữa quá mệt mỏi vì khóc than, mất ngủ và buồn thương, cô bé tựa mái đầu nhỏ nhắn vào vai tôi và cả hai cứ để nguyên tình trạng như vậy trong im lặng.

Lúc đó đã khuya lắm rồi; ở phòng bên cạnh gian thờ, con chim gỗ gắn bên trên chiếc đồng hồ cổ đặt trong hộp gỗ Gdansk bằng giọng khàn khàn đã kêu lên rè rè hai tiếng; mọi chỗ mọi nơi đều chìm ngập trong im lặng thẳm sâu, đôi lúc chỉ bị tiếng gió tuyết xa xăm vọng lại, đập vào những ô cửa sổ gian thờ mà các mép xung quanh bọc chì kín mít, kêu lên giần giật từng hồi xen lẫn tiếng thở thảng thốt đớn đau của Hania.

Tôi không dám thốt lên bất cứ lời nào để an ủi, chỉ ghì chặt cô bé vào sát người mình, giống như giờ đây tôi thực sự đã là người bảo hộ, người anh trai vậy. Song tôi cũng không thể cầu nguyện được; hàng ngàn cảm xúc và tình cảm đang trào dâng, chòng chành lắc lư, chao đảo trong trái tim và đầu óc tôi! Bao nhiêu bức tranh đầy màu sắc đang bay lượn trước mắt tôi, song dần dần một ý nghĩ và tình cảm đã từ từ đọng lại và định hình rõ nét. Thế là từ nay gương mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt yếu đuối với đôi mắt nhắm nghiền đáng thương đang dựa vào vai mình kia, sinh linh yếu ớt, nghèo khổ, bé bỏng kia đã trở thành người em gái yêu dấu của tôi, người mà tôi có thể trao cả tính mạng mình và để bảo vệ nó, nếu cần tôi sẵn sàng tuyên chiến với toàn thế giới.

Trong khi đó Kazio – em trai tôi, bước vào và quỳ phía sau chúng tôi, rồi tiếp đó cha Ludwik cùng vài người làm trong nhà cũng đến. Chúng tôi cùng cầu kinh tối đúng theo tục lệ hàng ngày ở gia đình tôi. Cha Ludwik đọc lời cầu nguyện rất to, còn chúng tôi nhắc lại theo cha hoặc cùng hát Kinh cầu nguyện. Khuôn mặt màu tối của Đức Mẹ với hai vết kiếm trên gò má đang chăm chú nhìn vào chúng tôi hiền hậu như muốn cùng chia sẻ nỗi quan tâm, lo lắng, số phận và những bất hạnh của gia đình tôi và sẵn sàng ban phước lành cho tất cả mọi người đang quỳ dưới chân Người.

Khi cầu nguyện, lúc cha Ludwik bắt đầu đọc tên những người đã khuất để cầu cho họ và điểm thêm tên Mikolai, Hania nấc lên và lại bắt đầu khóc to, còn tôi thì lặng lẽ lên tiếng thề với lòng mình rằng những nghĩa vụ mà người quá cố đã trao gửi nơi tôi, tôi sẽ thành kính giữ trong mình và hoàn thành nó, thậm chí với cái giá phải trả là những mất mát nặng nề nhất. Đó là lời tuyên thệ vượt quá khả năng của một chàng trai trẻ chưa hiểu biết gì về tầm vóc những hi sinh mất mát có thể xảy ra, về trách nhiệm con người, song phải thừa nhận nó phản ánh những xúc động cao thượng và sự phấn chấn thăng hoa dịu dàng của tâm hồn tôi lúc đó.

Sau khi kết thúc buổi cầu kinh, chúng tôi chia tay nhau về phòng nghỉ. Tôi ra lệnh cho bà Wegrowska, một quản gia già, dẫn Hania về căn phòng nhỏ trong nhà, nơi từ nay trở đi cô bé sẽ dùng làm nơi ở, chứ không đến buồng thay quần áo như trước đây nữa. Tôi cũng đề nghị bà cùng ngủ lại đó với cô đêm nay, còn bản thân mình, sau khi đã ôm hôn cô bé mồ côi một cách chân thành, tôi đi đến phòng phụ, nơi cả nhà vẫn quen gọi là nhà ngang, chỗ ở của tôi, Kazio và cha Ludwik. Tôi cởi quần áo và leo lên giường nằm. Mặc dù tiếc thương già Mikolai, người mà tôi vốn yêu quý chân thành, song trong tôi lại dâng lên cảm giác tự hào và có thể nói là hạnh phúc với vai trò người bảo trợ của mình.

Điều đó đã nâng chính tôi lên cao hơn trong con mắt của bản thân mình, thế là tôi, một chàng trai mười sáu tuổi, từ nay đã trở thành chỗ dựa cho một sinh linh yếu ớt và đáng thương. Tôi cảm thấy mình đã là một người đàn ông. Ông già chính trực ơi, tôi tự nghĩ, già sẽ không phải thất vọng về cậu ấm của mình, về người chủ nhỏ của mình đâu. Già đã trao số phận tương lai đứa cháu gái mình vào bàn tay xứng đáng và già có thể bình thản yên nghỉ dưới mồ. Quả thật về tương lai của Hania, tôi hoàn toàn an tâm. Ý nghĩ rằng rồi một ngày nào đó sẽ phải tính chuyện gả chồng cho Hania, chẳng hiểu sao lúc đó không hề xuất hiện trong đầu óc tôi. Tôi cứ nghĩ cô sẽ mãi mãi ở bên cạnh tôi, được chăm sóc tận tình như đứa em gái, được yêu thương như đứa em gái, và mặc dù có thể âu sầu buồn bã, song sẽ rất yên bình.

Theo tập tục từ bao nhiêu đời nay, người con trai trưởng được quyền thừa hưởng số gia tài lớn gấp năm lần những người còn lại; còn các em trai em gái cũng tôn trọng tập quán đó và không bao giờ có hành vi gì chống lại, mặc dù trong gia tộc chúng tôi chưa hề có văn tự chính thức nào quy định về quyền thừa kế gia sản. Tôi là con trai trưởng trong gia đình, do vậy phần lớn gia sản trong tương lai sẽ thuộc về tôi, và mặc dù mới là một cậu học trò, tôi đã coi gia sản đó như là của bản thân mình.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x