
Hania – Tình Yêu Của Tôi, Nỗi Buồn Của Tôi – Đọc Sách Online Ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Bên cạnh những quản gia cổ lỗ và người chuyên trông nom công việc đồng áng cũng như canh rừng, giờ đây loại người thứ hai ngày càng ít xuất hiện trên thế gian là những đầy tớ già. Tôi còn nhớ từ thuở mình vẫn còn là một cậu bé, hầu hạ ở chỗ thân phụ tôi là một trong những con voi ma-mut ấy, loại mà không lâu nữa người ta chỉ còn thấy bộ xương trên các nghĩa trang cổ, dưới lớp đất dày bao phủ bởi sự lãng quên, họa hoằn mới có người đào bới lên để nghiên cứu.
Lão tên là Mikolai Suchowolski, cũng thuộc dòng quý tộc ở một làng nổi danh có tên Sucha Wola, cái làng mà trong các câu chuyện phiếm lão vẫn thường nhắc đến. Cha tôi được thừa hưởng lão sau khi ông nội qua đời. Lão vốn là cần vụ cho ông nội từ thời chiến tranh Napoléon. Khi nào được đưa vào phục vụ ông nội, bản thân lão không nhớ chính xác, nếu bị hỏi thì lão đưa thuốc lên hít và trả lời:
— Từ cái thời cằm lão còn nhẵn thín mà ngài đại tá, cầu Chúa phù hộ cho linh hồn ngài, vẫn còn ngậm áo sơ mi trước khi mặc.
Trong gia đình thân phụ tôi, lão đảm nhiệm những trọng trách hết sức khác nhau: từ bày biện mâm bát đến hầu hạ phục dịch; mùa hè trong vai trò quản gia, lão ra đồng trông nom gặt hái, mùa đông đến chỗ máy đập lúa, lão giữ chìa khóa hầm rượu, các kho tàng và nơi chứa đồ dùng cũ; lão cũng đảm nhận việc lên dây cót đồng hồ, song trên hết, hình như lão chuyên việc cằn nhằn.
Con người ấy tôi không thể mường tượng khác hơn là một người chỉ biết càu nhàu. Lão càu nhàu với cha tôi, với mẹ tôi; tôi sợ lão như sợ lửa, mặc dù cũng thích lão. Trong bếp lão nói chuyện ồn ào với đầu bếp, lão xách tai bọn trẻ phục dịch bưng bê thức ăn lôi đi khắp nhà và chẳng bao giờ hài lòng về bất cứ việc gì. Khi có gì lấn cấn trong đầu, chuyện thường xuyên xảy ra hàng tuần, mọi người đều tránh xa lão, không phải vì lúc đó lão dám cãi lộn cả với ông chủ hoặc bà chủ, mà bởi vì nếu gây sự được với ai thì lão đi theo người ấy suốt cả ngày, chí chóe và cằn nhằn không ngừng nghỉ. Trong giờ ăn trưa lão đứng sau ghế của cha tôi và mặc dù không trực tiếp phục vụ, lão vẫn nhìn chằm chằm vào cậu bé bưng bê thức ăn và thường nổi cơn thịnh nộ quát mắng cậu không ngừng.
— Hãy cẩn thận, nhìn lại xem – lão cằn nhằn – lão sẽ cho mi biết tay. Mọi người nhìn này! Nó không thể phục vụ bằng tấm lòng, chỉ biết kéo lê đôi chân giống y hệt con bò cái đang bước. Hãy nhìn lại xem nào. Hắn còn không nghe thấy là ông chủ đang gọi đấy. Hãy thay đĩa cho bà chủ đi. Sao mi lại há hốc mồm ra hả? Cái gì thế? Mọi người có nhìn thấy hắn không! Hãy nhìn kĩ hắn mà xem!
Lão luôn chõ miệng vào các cuộc đối thoại quanh bàn ăn và thường xuyên có ý kiến chống lại mọi người. Nhiều lần xảy ra chuyện thế này, cha tôi vừa quay lại phía sau vừa lên tiếng:
— Sau bữa ăn trưa, già Mikolai bảo Mateusz thắng ngựa sẵn sàng, chúng tôi sẽ đi đến chỗ nọ chỗ kia.
Lúc đó Mikolai nói:
— Đi ngựa ư? Tại sao lại không đi chứ? Chà chà, có họa là lũ ngựa không phải để dùng vào việc đó. Giá như con ngựa kia ngã gãy chân trên đường thì hay nhỉ. Đã là cuộc viếng thăm thì là cuộc viếng thăm chứ sao! Bởi vì các ông bà chủ bao giờ chẳng có quyền thoải mái. Lão có cấm đoán gì đâu? Lão chẳng dám cấm đoán. Sao lại không đi nhỉ! Thì việc quyết toán thu chi vẫn có thể giải quyết sau và cả cái việc đập lúa cũng có thể chờ đợi được mà. Cuộc viếng thăm cần kíp hơn chứ.
— Thật khốn khổ với lão Mikolai lẩn thẩn này. – Cha tôi thét lên, đôi lúc người đã tỏ ra sốt ruột như vậy.
Còn lão Mikolai lại tiếp tục:
— Thì lão có dám bảo mình không ngu đần đâu cơ chứ. Lão biết là mình ngu. Gã kế toán đã đi khoe mẽ với cô nàng mĩ miều ở làng Niewodow bên cạnh, còn ông bà chủ chẳng lẽ lại không được quyền đi thăm viếng hay sao? Chẳng lẽ cuộc viếng thăm không quan trọng bằng cô nương mĩ miều kia à? Đầy tớ được phép thì ông chủ cũng phải được phép chứ.
Và thế là cứ lặp đi lặp lại loanh quanh luẩn quẩn, chẳng còn biết làm cách nào chặn được miệng ông già lắm điều lại nữa.
Chúng tôi, tức là tôi và em trai tôi, như đã kể ở phần trên, thường sợ lão có lẽ hơn cả sợ gia sư của chúng tôi, cha Ludwik, và chắc chắn sợ hơn bố mẹ mình rồi. Đối với các em gái tôi, lão tỏ vẻ lễ độ hơn. Lão thường một điều “cô chủ nhỏ”, hai điều “cô chủ nhỏ”, mặc dù chúng ít tuổi hơn tôi, còn với chúng tôi thì lão đụng chạm sờ soạng chẳng hề nể nang. Riêng đối với tôi lão có sức thu hút đặc biệt; bởi lão thường xuyên mang nhiều đạn súng ngắn trong túi. Nhiều lần sau những giờ học, tôi e ngại đi đến gần tủ đựng thức ăn, cố nở nụ cười thật lễ độ và tỏ ra dễ thương nhất, tôi ngập ngừng lên tiếng:
— Già Mikolai ơi! Cháu chào già Mikolai. Hôm nay già Mikolai có định lau súng hay không ạ?
— Cậu Henryk muốn gì đây? Giẻ lau lão đã chuẩn bị sẵn và đủ rồi.
Và sau đó bắt chước tôi, lão nói:
— Già Mikolai ơi, già Mikolai ơi! Nếu nói về súng đạn thì Mikolai giỏi, nếu không thì hãy để chó sói ăn thịt lão đi. Tốt hơn hết là cậu hãy đi học bài vở của mình.
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.