Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Cả nhà cùng đi ăn lươn vào dịp lễ Thất tịch hằng năm, điều này đã trở thành truyền thống của nhà Gamo. Sota không cảm thấy bất mãn gì về chuyện đó vì cậu vốn rất thích ăn lươn. Cậu chỉ khó chịu vì thủ tục trước khi đi ăn.Dịp ấy thường có hội phố hoa khiên ngưu ở khu Iriya quận Taito. Cả nhà đi ngắm loanh quanh khoảng hai tiếng đồng hồ rồi mới đến một quán lươn lâu đời ở Shitaya. Cả nhà ở đây gồm bố mẹ cùng với anh trai, thêm Sota nữa là bốn người. Có lúc bố mẹ cậu mặc yukata*. Cứ thế, sau khi đi tàu điện ngầm đến ga Iriya, cả nhà đi bộ qua những cửa hàng hoa khiên ngưu và quầy bán đồ ăn ngoài trời dọc đường Kototoi.

Hồi còn nhỏ thì Sota không để ý gì, nhưng dần dần cậu thấy đi cùng với cả nhà như thế này thật phiền phức. Cậu đã mười bốn tuổi rồi. Cậu không ghét lễ hội, nhưng đi cùng với bố mẹ thì thật buồn chán. Nếu không phải vì được ăn lươn thì chắc chắn cậu đã không đi.
Do đâu mà chuyện này trở thành truyền thống của nhà Gamo thì Sota cũng không biết. Khi đem chuyện này hỏi bố cậu, câu trả lời của ông Shinji là chẳng có lý do gì đặc biệt cả.

“Phố hoa khiên ngưu là đặc trưng cho cảnh sắc mùa hè. Đó là một nét văn hóa của Nhật Bản. Vì vậy việc thưởng thức nó chẳng cần phải có lý do gì cả.” Nhưng khi cậu nói thẳng ra là mình chẳng thích thú gì khi tới phố hoa thì bố cậu lạnh lùng nói, “Nếu thế con không cần phải đi nữa! Tuy nhiên con cũng sẽ chẳng có lươn mà ăn đâu.”

Sota cảm thấy rất ngạc nhiên vì anh trai cậu, Yosuke chưa bao giờ tỏ ra khó chịu dù chỉ một lần về chuyện này. Yosuke hơn Sota mười ba tuổi, năm nay đã hai mươi bảy rồi. Anh học giỏi, hiện đang làm viên chức nhà nước.

Ngoại hình cũng không tệ nên anh khá hấp dẫn phụ nữ. Thực sự là cho đến giờ anh cũng đã hẹn hò với vài cô gái. Thế nhưng hằng năm anh vẫn đi cùng với cả nhà trong dịp này. Sota tự hỏi, chẳng phải bình thường vào đêm Thất tịch, người ta thường muốn ở cùng người yêu hơn là với gia đình hay sao?

Tuy nhiên Sota chưa bao giờ đem chuyện này thắc mắc với anh trai mình. Từ trước đến giờ Sota vốn khó hòa hợp với người anh cách biệt tuổi tác. Kể cả chuyện này cũng thế, cậu có cảm giác nếu hỏi chuyện vớ vẩn như vậy sẽ bị anh cho là ngớ ngẩn ngay.

Hơn thế nữa, khi đến lễ hội, Yosuke cũng hào hứng ngắm hoa khiên ngưu hệt như ông Shinji. Nét mặt của họ không giống như đang vui vẻ thưởng ngoạn mà giống như nhà khoa học đang chăm chú quan sát thứ gì đó.

“Mỗi năm một lần cả nhà mình lại cùng đi tản bộ với nhau thế này cũng được mà.” Shimako, mẹ Sota, xoa dịu sự bất mãn của con trai. “Chẳng phải chỉ cần hỏi chuyện những người bán hoa khiên ngưu cũng vui sao? Mẹ thì thấy vui lắm!”

Sota thở dài, không cãi lại nữa. Truyền thống tham gia lễ hội hoa khiên ngưu của nhà Gamo có từ trước khi bà Shimako được gả về đây, tuy nhiên bà chưa một lần thắc mắc về chuyện đó.

Vậy nên năm nay cũng như mọi năm, cả nhà lại cùng đến Iriya. NhưCthường lệ, con đường Kototoi mỗi bên ba làn xe cấm lưu thông* đã chật kín người. Thấp thoáng bóng dáng những cô gái mặc yukata. Xe cảnh sát cũng xuất hiện, cảnh sát đến để bảo đảm trị an.

Ở phố hoa khiên ngưu có hơn một trăm hai mươi cửa hàng bán hoa. Ông Shinji và Yosuke ghé vào từng cửa hàng một, thỉnh thoảng còn nói chuyện với người của cửa hàng nữa. Dù vậy hai người chẳng có ý định mua chậu cây nào, chỉ thuần túy là đi ngắm hoa thôi.

Sota không còn cách nào khác cũng đành lướt mắt nhìn qua những chậu hoa được xếp thành hàng. Phần lớn hoa thuộc loài khiên ngưu đại đóa nhưng đã héo hết cả rồi. Hoa khiên ngưu vốn chỉ nở trong buổi sáng. Nhìn những bông hoa tàn héo thì có gì vui cũng là một điều khiến cậu băn khoăn.

Tuy nhiên vẫn có khá nhiều người bỏ tiền ra mua chậu hoa. Những người bán hàng thường nói mấy câu chào mời kiểu như “Từ giờ trở đi hoa sẽ còn nở rộ hơn nữa đấy!” Trên các chậu hoa đều có gắn nhãn ‘Phố hoa khiên ngưu Iriya’. Nhiều người dường như tới mua hoa chỉ vì cái nhãn đó.

Đang đi bộ thì Sota cảm thấy chân phải bị đau ở ngay chỗ ngón út. Nhiều khả năng là tại đôi giày thể thao mới mua và tại cậu không đi tất để cho đẹp. Nói chuyện đó ra chắc sẽ bị mắng nên cậu quyết định im lặng. Cổng vào đền thờ Kishimojin đông nghẹt người. Sota nhìn lên thì thấy có một dãy đèn lồng treo trên đó. Chân phải của Sota mỗi lúc một đau hơn. Cậu tháo giày ra, quả nhiên phần da cạnh ngón chân út đã bị trầy.

Cậu than với bà Shimako rằng chân mình bị đau. Bà nhìn chân con trai, vẻ mặt thoáng lo lắng rồi chạy lên báo với ông Shinji đang đi phía trước. Ông Shinji trả lời gì đó vẻ không vui. Bà Shimako mau chóng quay trở lại.

“Bố bảo chẳng còn cách nào khác nên con cứ ngồi nghỉ đi nhé! Con biết đường đến cửa hàng lươn rồi đúng không? Bố bảo con chờ ở khúc rẽ vào đường đó!”

“Con biết rồi!”

May quá, Sota nghĩ thầm. Ngoài việc không phải đi bộ với cái chân đau thì cậu còn thoát khỏi vụ đi ngắm hoa khiên ngưu. Có một dải phân cách ở giữa đường Kototoi. Những ai đã đi bộ mỏi chân có thể ngồi nghỉ ở đó thay cho ghế. Sota cũng tìm một chỗ trống để ngồi xuống.

Ngay sau đó có người ngồi xuống bên cạnh Sota. Bộ yukata và đôi guốc gỗ của người ấy lọt vào khóe mắt cậu, có vẻ đó là một cô gái trẻ hoặc một cô bé vì quai guốc màu hồng.

Sota tháo giày ra, kiểm tra lại chân phải của mình. Không chảy máu nhưng phần da bị trầy đã đỏ bầm. Đau đến mức cậu muốn dán băng gạc vào. “Có vẻ đau lắm nhỉ?” Có tiếng nói từ kế bên. Sota bất giác quay sang nhìn. Cô gái trẻ mặc yukata đang nhìn vào chân cậu.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x