Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau bản quyền thuộc về tác giả & nhà xuất bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Sáng sớm. Vẫn cái loa đánh thức. Hai chị em cùng trở mình. Đụng nhau.

– Cái của quỷ. Không sáng nào chịu tha.

Cái của quỷ mà chị Thúy rủa, cái loa phóng thanh của phường, đúng boong bốn giờ sáng là ầm ĩ. Học sinh, thiếu niên, phải tụ tập ở bãi đất trống cạnh phường, tập thể dục. Cái loa hướng dẫn, đếm liên tu bất tận. Một… hai… ba… bốn… năm… sáu… Một… hai… ba… Giọng đàn ông trong máy thật khỏe, y như anh ta, sáng nào cũng được ăn một nồi cơm to.

– Rồi mày nằm nướng.

Huyền đã tỉnh táo. Nhưng vờ vĩnh nhắm mắt, làm như giấc ngủ còn ngon lắm.

– Dậy đi tập kìa. Làm bộ nữa.

– Em chán cái cảnh sáng nào cũng sắp hàng. Múa.

– Ai bảo mày múa ?

– Múa chớ gì nữa. Chị ra mà coi.

– Có ngu mới ra đó coi. Không rảnh.

– Tập với tành. Cười chết được. Gã cán bộ phường ngáp ngắn ngáp dài. Mặc cái loa điều khiển. Tụi em, đứa tay bên này, đứa tay bên kia, nhẹ hều như múa.

– Rách việc.

Việc hỏng. Bọn Huyền cũng dùng từ ngữ mới toanh này. Rách.

– Rách thiệt chị. Phường mình có tới ba bốn đứa bê đê. Tụi nó cứ xáp vô đội con gái, õng à õng ẹo coi thấy ghê. Tụi em đuổi nó qua bên con trai. Tụi nó chớp mắt, ỏn ẻn : Mấy chị gọi tui là anh hoài, gọi tụi tui là chị. Ðứng bển, con trai không hà…

Không biết Huyền diễn tả ra sao mà chị Thúy gắt. Gắt mà muốn cười. Chị Thúy mà cười à ? Khó lắm.

– Thôi đi. Kệ người ta. Mày phải đi tập. Bỏ hoài, địa phương tư lên trường. Ở lại lớp nghe chưa.

– Chẳng ai rảnh mà tư đâu. Chị yên trí đi.
Chị tiếp tục càu nhàu nữa :

– Mày có tật lấn. Tao muốn dẹp dính vô tường.

– Hơ, chị coi, cái giường nhỏ xíu. Tại chị lấn ra, sợ té, em lấn vô.

Chị Thúy thở ra, quay lưng lại :

– Mày bị chinh chinh sao ấy. Ðêm mơ quỷ quái gì cứ cười ré. Ngủ chẳng được.

Chinh chinh. Lại một từ mới. Chữ điên, mát nặng, xưa rồi. Huyền cười rúc rích :

– Còn cười nữa. Ðể yên tao nằm một tí có được không ?

– Ðược chứ.

Huyền nằm im. Thời gian này, chị Thúy mất ngủ quá. Mắt chị, lúc nào cũng như sưng. Tụi bạn Huyền, lân nay, vẫn ái mộ nhan sắc chị, đã bàn tán :

– Bà Thúy dạo này xuống sắc quá, tụi bây.

– Nghĩa là sa sút.

– Ðúng. Tao thấy bà coi héo quá.

Héo quá. Ðúng nhất. Chị Thúy gần như tắt nụ cười. Chị còn khó chịu khi thấy người khác vui :

– Tao không hiểu nổi. Có gì vui đâu mà lúc nào tụi bây cũng toét miệng, cứng ầm ĩ ?

Phải thông cảm với chị thôi. Bọn Huyền, còn trường lớp, còn ít thầy cô, còn bạn bè. Chớ chị. Quay quắt với những dự tính hỏng. Bạn bè, lớn, bận bịu những chuyện gì đâu không. Ngoài thời giờ ít ỏi với anh Tâm, chị ra vào như cái bóng. Còn bệnh hoạn, còn bất mãn. Chị Thúy bất mãn tùm lum. Tụi bây thật khổ. Lên trung học, đi học không áo dài. Áo dài, mẹ và chị Thúy nhiều lắm. Muốn có, Huyền có thể sửa lại áo chị Thúy. Nhưng mặc áo dài một mình, ai coi. Cô giáo, đi dạy, quanh năm suốt tháng, hai ba cái quần đen thay đổi, và đồng phục áo sơ mi, màu sắc chả ra làm sao.

Như cô Hiền, mua được hơn thước vải ka tê màu vàng chóe như áo ông sư, cũng phải may áo mặc đi dạy. Còn nữa. Sao tụi mày phải chú trọng điểm đạo đức. Cần học các môn toán, sinh ngữ. Học với hành, khó hiểu quá. Chị Thúy, hễ cầm cuốn tập, hay sổ điểm của Huyền lên, là liệng xuống bàn. Như sáng sáng, chị bực bội với cái loa. Ðố chị dỗ giấc ngủ lại được. Ðó thôi, Huyền vừa nhổm dậy, định ra bàn học, lôi cuốn nhật ký viết vu vơ, thì chị đã quay lại :

– Mày lại dậy lục đục gì nữa. Còn sớm lắm mà.

– Em học bài.

– Học bài thì học bài. Chớ mày cứ ghi nhật ký chi vậy. Coi chừng đó. Nhà bà Hành kia, công an chỉ khám xét hộ khẩu, đọc được cuốn nhật ký của thằng Ðức. Nó viết nó bất mãn này nọ, chửi bới gì đó. Bắt nó, bắt luôn ông già nó. Mày liệu đó, cứ viết bừa bãi.

– Nhật ký mà cũng bị xét nữa sao ?

– Cái đầu mày, lột được cũng bị lột ra coi. Nghe chưa. Không biết tao nói cho mà biết. Tật hay cãi.

– Em cãi gì đâu. Tụi em viết chuyện tụi em thôi. Chuyện học trò, nhóm em, học, phá, dễ thương lắm.

– Mày chỉ cần ghi cái loa này thôi này. Cũng có tội.

Chị Thúy không quên được cái loa. Nó vẫn rỉ rả. Giờ thể dục đã qua. Ðang hô hào “nhân dân anh hùng” tiếp tay truy quét tư sản. Chị Thúy bịt chặt hai tai lại. Huyền tới bên bàn học, trấn an bà chị yếu tim :

– Em biết, chị.

Huyền lấy tập ra ôn bài. Chị Thúy tiếp tục quay vào vách, nằm. Nằm thôi, Huyền biết. Bởi chính Huyền, có chữ nào vào đầu nổi đâu. Tiếng loa dữ quá, nó xóa hết. Huyền gập sách lại. Huyền nghe tiếng mẹ ho húng hắng dưới nhà. Mẹ cũng mắc bệnh khó ngủ. Dậy sớm. Huyền đi xuống. Giờ này mẹ cần một ly cà phê. Quán cà phê dì Năm, đầu hẻm đã mở cửa.

Mua cà phê cho mẹ, lo xong phần ăn sáng cho ba mẹ con thì tiếng loa cũng vừa ngừng. Chị Thúy thở phào, nhẹ nhõm. Lúc này, chị mới dậy, súc miệng đánh răng. Tiếng rao : Cháo lòng hôn… g của bà Béo lanh lảnh, dài suốt con hẻm. Chị Thúy càu nhàu :

– Con mụ lại dài hơi. Tao chẳng bao giờ thèm ăn cháo con mụ.

Huyền khác. Cháo lòng mụ Béo ngon hết chê. Trước đây, chị Thúy mê phải biết. Còn cổ động bạn bè về ủng hộ sạp cháo lòng của bà Béo nữa chớ. Nhưng từ ngày phải chen lấn mua cờ, lại thấy mụ Béo không thối tiền cho dì Hai cà phê, chị Thúy để bụng, ghét dai. Chị nặng lời : Cho đáng đời, nằm vùng với nằm giường. Bán cháo lòng lại hoàn cháo lòng. Trước đây còn có sạp, này gánh rong. Bị công an rượt chạy cũng có cờ, đổ xoong đổ quánh, bể tô bể chén. Mà giờ nấu có ra chi. Tô cháo lòng như chạy qua hàng thịt. Kệ chị Thúy ghét. Huyền có tiền là sực lia lịa. Quả cháo của mụ Béo có dở đi, thiếu thịt, nhiều đường, bột ngọt.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x