Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Tập 78. Có công mài sắt có ngày nên kim! (3)

Trưởng, trưởng lão?”

Huyền Linh nhìn Bạch Thiên – kẻ đang chết lặng không nói nên lời – bằng một khuôn mặt khó chịu.

‘Bộ ta nói gì không đúng à?’

Bạch Thiên vội vàng cứu vãn tình thế.

“Việc đệ tử đời thứ ba một mình xuống Hoa Âm uống rượu là một trọng tội. Cho dù chưởng môn nhân có cho thằng bé cái quyền được một mình tự do xuống Hoa Âm đi chăng nữa, thì làm gì có chuyện dùng cái quyền hạn đó để đi uống rượu chứ ạ? Con nghĩ phải phạt thằng bé thật thích đáng.”

Vừa nghe xong, Huyền Linh nhẹ lắc đầu.

‘Cuối cùng thì trưởng lão cũng hiểu ý con rồi sao ạ.’

Vậy thì hãy mau phạt…

“Không ngờ cái thằng nhãi này lại chậm tiêu đến vậy.”

“….Dạ?”

Huyền Linh không thèm che giấu sự phẫn nộ nữa mà thẳng thừng.

“Luật lệ của Hoa Sơn là do con định đoạt à?”

“Làm, làm gì có chuyện đó ạ?”

“Vậy thì trong số luật lệ của Hoa Sơn mà con nói đến, có điều nào bảo không cho đệ tử Hoa Sơn xuống núi uống rượu sao?”

“……”

Bạch Thiên cứng họng, không mở miệng nói được lời nào.

Đương nhiên là không có điều mục nào như vậy rồi.

Làm gì có cái môn phái nào lại đi viết vào môn quy của mình rằng không cho đệ tử rời khỏi bổn môn để đi uống rượu kia chứ?

Cái đó chỉ là một quy định ngầm mà thôi!

“Với cả.”

Huyền Linh nhìn thẳng vào mặt Bạch Thiên.

“Thằng bé làm vậy thì đã sao.”

“….Ơ kìa trưởng lão?”

“Uống tí rượu thì có làm sao?”

“…..”

Không lẽ chỉ có mỗi Bạch Thiên nhìn nhầm nên mới thấy khuôn mặt của Huyền Linh dần dần trở nên đỏ ửng ư?

Thì ra là không phải vậy.

Một lúc sau, khuôn mặt của Huyền Linh phừng phừng, đỏ bừng lên, chỉ tay vào mặt Bạch Thiên quát mắng.

“Một lũ bỏ đi đến cả tiền trả cho những gì các ngươi táp vào mồm còn không kiếm về được! Vậy mà còn đi thọc mạch rồi mách lẻo người đã kiếm tiền về mua đồ ăn thức uống cho các ngươi ngậm đầy mồm à?”

Dạ? Trưởng, trưởng lão?

“Miếng thịt trong mồm các ngươi đều là nhờ tiền của sư điệt các ngươi mang về đấy biết chưa? Nó chắt chiu từng đồng rồi đi uống có ngụm rượu mà các ngươi nhảy xổ lên rồi đi mách lẻo này nọ! Một lũ nhỏ mọn đến hạt cơm nuốt vào bụng còn không kiếm về được mà còn ra vẻ!”

Bạch Thiên tinh thần hỗn loạn và bắt đầu ấp a ấp úng.

Việc đi mách chuyện đệ tử đời thứ ba uống rượu cho trưởng bối nhưng cuối cùng bản thân lại bị ăn chửi là một chuyện khó hiểu, nhưng cái khó hiểu hơn nữa là phản ứng của Huyền Linh.

Ngày thường ông ta là một người lạnh lùng và điềm tĩnh quá mức, đến nỗi mọi người còn cho rằng một người đáng lẽ phải nhập môn vào Bắc Hải Băng Cung vì đến Hoa Sơn nên mới không thể phát huy trọn vẹn được tài năng của bản thân, Huyền Linh hôm nay có đúng là Huyền Linh mà mọi người biết không vậy?

Nhìn thấy dáng vẻ mắt trợn trừng, tay chỉ trỏ của Huyền Linh khiến những người ở đó không biết đây là thật hay là mơ.

“Tiểu sư điệt của ngươi chỉ lấy tiền xuống Hoa Âm….À không! Tiểu sư điệt ngươi còn lập được công lớn cho Hoa Sơn, còn ngươi thân là sư thúc đã làm được cái gì cho Hoa Sơn này chưa?! Mấy cái thứ suốt ngày chỉ biết vung kiếm rồi làm hao cơm của Hoa Sơn thì có gì tài giỏi mà đòi chỉ trích người này người kia! Thiệt muốn đập vỡ đầu cái bọn này ra cho rồi! Ngưng táp đi, cái lũ vô dụng! Các ngươi đã làm nên trò trống gì đâu mà đòi ăn thịt hả….”

Lúc này, một người nào đó đã bất thình lình đá mạnh cửa bước vào.

“Hahahaha! Hóa ra là sư đệ ở đây!”

Võ các chủ Huyền Thương bỗng nhiên xông vào với nụ cười vô cùng kỳ quặc rồi từ phía sau kéo Huyền Linh về phía mình, lấy tay bịt miệng ông ấy lại.

“Ớ! Ớ ớ! Bỏ tay ra xem n….Ớ!”

“Hahaha. Ra ngoài chút nào. Đến chỗ không có bọn trẻ ấy, ta có chuyện muốn nói. A, để yên đi nào!”

Cạch!

Cánh cửa đóng lại, một bầu không khí tĩnh lặng đến kỳ lạ bao trùm căn phòng. Không một ai hé răng nói nửa lời.

Chóp chép, chóp chép.

Nếu nghe được âm thanh gì trong sự tĩnh mịch kỳ lạ đấy thì chỉ có mỗi tiếng Thanh Minh đang nhai thức ăn mà thôi.

“Rốt cuộc….”

Bạch Thiên lẩm bẩm trong vô thức.

“Mọi chuyện là như thế nào vậy nhỉ?”

Lời nói đó như nói lên nỗi lòng của tất cả các đệ tử đời thứ hai.

“Chẳng phải quá kỳ lạ sao? Sư huynh?”

Dù câu hỏi đó có hướng về phía mình đi nữa nhưng Bạch Thiên vẫn không nói gì, chỉ từ từ đặt tách trà đang cầm trên tay xuống. Đó là một tách trà cũ rích mà hắn ta dùng từ trước đến nay. Cho đến trước ngày trở về sau đợt bế quan tu luyện, hắn ta vẫn cảm thấy chút thanh tao khi dùng tách trà đó. Thế nhưng bây giờ nhìn kỹ lại, đó không còn là sự thanh tao nữa mà nói đúng hơn là một sự khốn khổ.

Thực ra, những thứ này vốn dĩ là những thứ cơ bản ở Hoa Sơn.

Tòa nhà cũ rích, đồ dùng cũ rích. Và cả con người cũng cũ rích.

Niềm hy vọng duy nhất của môn phái tồi tàn ấy trong quá khứ chính là các đệ tử đời thứ hai, và trong số bọn họ, Bạch Thiên đã là viên ngọc sáng nhất.

Tuy nhiên, sư môn ngày trở lại sau một năm rời khỏi giờ đã thay đổi đến kinh ngạc, đồng xanh giờ đã biến thành biển ngọc.

“Biết bao nhiêu các điện mới đã được xây nên, những nơi bị bỏ xó suốt 10 năm trời giờ lại được tu bổ toàn bộ, quá đỗi kỳ lạ, à không…..phải nói đó là những điều tốt đối với Hoa Sơn chứ. Trước giờ không có tiền nên không thể làm gì, giờ có tiền rồi thì phải làm hết chứ, đó cũng là chuyện hiển nhiên thôi. Nhưng mà!”

Bạch Thương nói bằng một giọng điệu như sắp không thể kiềm chế được sự uất ức nữa.

“Thái độ của các vị trưởng bối ở môn phái chúng ta chẳng phải kỳ lạ sao ạ? Chúng ta bế quan trong một thời gian dài, giờ mới hoàn thành quay về mà chưởng môn nhân chẳng nói lời nào đặc biệt cả….”

“Không phải chưởng môn nhân đã khen ngợi vì sự khổ cực của chúng ta rồi sao?”

“Dù vậy đi nữa nhưng chúng ta đã đi tận một năm mới quay về cơ mà…..”

“Chưởng môn nhân là một người vô cùng bận rộn đấy.”

Bạch Thương khẽ cúi đầu. Cậu ta tự mình nghĩ lại mới thấy, việc chưởng môn nhân trực tiếp ra mặt nghênh đón bọn họ cũng là một sự động viên quá lớn rồi. Tuy nhiên, dù có vậy đi nữa thì cũng không thể nào khiến cậu ta đón nhận được tình huống hiện tại.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x