
Hoa Sữa – Web Tải Sách Miễn Phí Ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Sách Hoa Sữa của tác giả Huân Long
Dạo ấy, tôi đã mê mẩn vì những hàng phượng vĩ nở bung chen với tiếng ve rền khi mùa hè chớm tới. Tôi đóng vai một người đến thăm và ngợp đi vì màu hoa đỏ rưng rưng trong nắng.
Màu hoa học trò nở rộ khi mùa thi lấp ló hiện ra, báo hiệu chia tay sắp xảy đến và những quyển lưu bút trao nhau đầy ắp lời xẻ chia kỷ niệm.
Trường tôi nhiều cây phượng, mỗi lần ngồi trong lớp học, bỏ lãng du ý nghĩ theo những cành hoa đỏ đung đưa, ôi tuổi ngây thơ sao nhiều lưu luyến thế. Bây giờ trở về, phượng trong khu biệt thự mất nhiều, cây nào còn sót cũng không um tùm như trước.
Có lẽ nếp nghĩ ngày một thay đổi hay là phế hưng thời cuộc bôi lên con người và cảnh vật những hình dáng tàn phai rồi chăng.
Tôi thở dài, búng tách tách cái nắp điện thoại cầm tay một cách lơ đãng, nghe tiếng lép xép của kim khí nhóc nhách vang lên trong khu vườn.
Tôi uể oải đứng lên, bước ra đầu gành xi măng, nhìn thông thống xuống những bậc xây đá chẻ khuất dần dưới lùm cây. Chính lối đi này cũng hoang vắng như chính lòng tôi hoang vắng đang duềnh lên.
Tự nhiên, tôi có ý nghĩ đi xuống con đường để lần ra mỏm biển dưới kia. Cái mỏm đá chất chồng mà những ngày biển động, sóng đánh vung lên làm ướt cả những người tò mò bò ra để chụp ảnh hay ngắm cảnh.
Trời mùa hè, nhưng sương vẫn có mùi thoang thoảng lạnh, một không khí mát dịu của biển, của sáng sớm, của hương hoa. Đến nơi đầu mỏm, tôi phóng tầm mắt nhìn một vòng, chút hải cảng lọt tõm vào nhãn trường, vài chiếc tàu với cần cẩu đưa lên trời tựa những cánh tay đen muốn níu lấy trời cao.
Một vùng biển xanh nhờ pha màu xám đang len lỏi men theo con đường đá viền dài uốn éo, đưa tới một khu nhà hàng lấp ló trong vùng bãi cát có vòm cây xanh thẫm.
Tôi chợt nhận ra mấy chồng đá ong sắp thành những hồ cá lớn nhỏ đủ loại nay không còn nữa. Bỗng tôi băn khoăn tự hỏi không biết những con cá cảnh giờ lưu lạc nơi nào.
Thì cũng y như cái triều đại đã nát tan, khu biệt thự đã bị dọn sạch sành sanh, nhưng người ta vẫn lưu giữ cái tên của chủ nhân để làm mồi câu khách. Tôi ngán ngẩm cho tình đời, sụt sùi cho nhân thế. Nếu thiên nhiên cất lời nói được hẳn nhiều phen cũng phải cau mặt với tang thương.
Thiên hạ nhân danh nhiều thứ quá, cố vơ vào chân lý cho mình, nhưng thời gian hờ hững trôi có gì còn trụ lại mãi đâu mà tranh giành, ghen tị. Không dưng buổi sáng như mất màu thú vị, tim tôi nặng và đập dập dồn. Tôi muốn bỏ con đường để quay ngược lên khu biệt thự trên kia.
Tiếng điện thoại kêu rich rich như dế, cắt đứt những ý nghĩ lộn xộn của tôi. Tôi chưa kịp mở rộng cái nắp thì đã nghe giọng con Lan réo : mày làm gì vậy nhỏ. Lười chẩy thây, chắc giờ này còn nằm ì trên giường.
Tôi bĩu môi như con nỡm đang ở trước mặt : đựng đoán mò nghe tụi. Tao đang thả bộ xuống men biển đây, nhưng nhìn “ dấu xưa xe ngựa hồn thu thảo, thềm cũ lâu đài bóng tịch dương (TQ) “ mà buồn. Thứ gì người ta cũng phế bỏ đi hết là thế nào.
Con bạn nghe tôi gắt gỏng, cười rẹt rẹt trong phôn : đừng “ chảnh “, nhỏ ơi. Mày mà nặng tình cảm chỉ tổ buồn dằng dặc thôi. Rồi nó rủ rê tôi : này sửa soạn, điểm trang đi rồi tao kéo mấy đứa nữa đến đón bà chúa đi ăn sáng. Tôi đâm vặc với nó : mày kêu tao là chúa thì tao đếch đi nữa. Nó hoảng lên phải xin lỗi lia chia.
Tôi phóng lên phòng thay cái quần jean mốc và chiếc áo voan đen, gồ ghề với đôi kính chống nắng to bụ xự để lên tóc và trở xuống khu vườn chờ. Bốn năm cái xe Nova lẫn Dream, @ tươi rói màu sáng rực, mỗi chiếc đều có sẵn 2 đứa, chỉ riêng xe con Lan là trống nệm sau.
Nó xề xe lại, thắng trượt bánh sau và giục : mời cô nương lên cho. Con này đúng là tếu, tính nó vẫn vậy, thời còn đi học. Tôi phóc lên, cả bọn bóp còi toe toe như một thói quen rồi phóng vù xuống dốc.
Phố biển sáng sớm còn ngái ngủ, qua một trụ sở hành chính, len lách vào một dãy phố con và thong dong chạy theo con đường ven biển. Ngang qua phi trường trống trơn, không còn tiếng C-47, C-123, C-130, Boeing rì rào như ngày nào.
Người ta đã dời trạm vào Cam Ranh, giờ những nhà cửa đều thành khách sạn, nhà trọ hay văn phòng cho thuê áo phao, chân vịt cho người đi lặn.
Bọn nhóc cười nói ồn ào. Con Lan chúi đầu xuống rú ga, tôi phải ngăn sợ tai nạn xảy ra. Nó liếc thấy quần tôi khen lấy khen để : hàng không đụng hiệu nhé, dân lắm tiền có khác.
Tôi nhức nhối vì những tiếng lạ lẫm khó nghe : gì là đụng hiệu, chảnh và hơi bị, rối tung rối mù. Tôi nghiêm trang bảo nó : đi với tao, mày nói năng dễ dãi một chút, mày xài từ mới quá, tao chẳng hiểu, giá mày có chửi tao cũng lần không ra. Nó khành khạch cười (lại cười).
Xe qua dài khúc biển, lướt cái bãi dương ngày xưa Mỹ vẫn ra tắm. Mấy phòng tắm nước nóng che tôn cũng bị gỡ quẳng đâu mất. Con Lan huyên thuyên giới thiệu : bây giờ mày nhận chẳng đâu vào đâu hết. Đổi thay, đổi thay tất tần tận cả rồi, nó nói mà vung tay như sắp ăn thua với tôi.
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.