Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

GẶP LẠI

Mông Phong: “Em định đi đâu?”

Lưu Nghiễn: “Bệnh viện!”

Mông Phong: “Không đến đó được! Lũ thây ma chạy ra từ đó đấy!”

Chiếc Jeep đột nhiên cua gấp, bánh xe ma sát với mặt đường kéo một tiếng chói tai giữa đêm.

Lưu Nghiễn gầm lên: “Mẹ em còn ở bệnh viện!”

Mông Phong cũng hét lớn: “Nguy hiểm lắm! Em sẽ chết mất!”

Cậu đạp một cú thật mạnh, đá văng Mông Phong đang định chồm tới. “Ầm” một tiếng, chiếc xe va vào một chiếc ghế dài bên đường rồi dừng lại.

“Xe để lại cho anh.” Lưu Nghiễn lạnh lùng: “Chúc may mắn.” Tiếp đó xoay người định xuống xe nhưng bị Mông Phong níu chặt lại.

Mông Phong trầm giọng: “Anh đi cùng em. Những lúc thế này đừng bướng bỉnh nữa, được không?”

Lưu Nghiễn thở dài, đảo vô lăng, cho xe chạy ra quốc lộ, cả con đường vắng tanh.

“Bệnh viện là khu vực rất nguy hiểm, bản tin buổi trưa có nói rằng người bị dại đều được đưa đến đó tập trung…”

“Đừng nói nữa!” Lưu Nghiễn đau khổ hét lên, đấm mạnh một nhát xuống còi xe.

Mông Phong im lặng, Lưu Nghiễn vừa tiếp tục lái xe vừa thở dốc.

“Ba anh đâu?” Cậu hỏi.

“Vẫn còn trong quân đội.” Anh đáp: “Nhưng không tìm thấy người đâu.”

Cha của Mông Phong là sĩ quan quân đội, mẹ thì đã bỏ nhà ra đi từ khi anh còn rất nhỏ. Tuổi thơ của Mông Phong không có cha, cũng chẳng có mẹ.

Cha mẹ bỏ bê không quan tâm, là bà nội đã nuôi nấng Mông Phong khôn lớn. Bởi thiếu sự dạy dỗ nghiêm khắc nên việc học hành của Mông Phong bị trễ nải. Mãi đến năm cuối cấp ba, sau khi yêu Lưu Nghiễn anh mới bắt đầu chú tâm học tập, nhưng lúc đó đã quá trễ. Thi trượt đại học, Mông Phong đành phải nhập ngũ.

Ba của anh là loại ba gì thế, Lưu Nghiễn thầm bất mãn trong lòng. Ít nhất thì cũng nên bỏ ít tiền ra mua điểm để kiếm cho thằng con cái bằng đại học chứ. Hơn nữa, con xuất ngũ rồi cũng chẳng thấy người cha họ Mông này đoái hoài gì đến cả.

“Đây là cái gì thế?” Mông Phong phát hiện quyển sách trên taplo xe, nghiêng dưới đèn trần lật lật vài trang.
“Thầy hướng dẫn cho em mượn đấy, nghe nói năm ngoái Bộ quốc phòng Mỹ đã cho công bố trên mạng tài liệu hướng dẫn ứng phó với thây ma. Rất nhiều người coi nó như trò đùa, sau đó lại được in thành sổ tay truyền đi khắp nơi.”

“Em nói xem, có phải họ chuẩn bị cho chuyện này không? Em cũng nhìn thấy thây ma rồi đấy, em cho rằng đó là thể loại gì?”

“Làm sao em biết được? Chúng ta có phải anh hùng giải cứu thế giới đâu, có thể sống sót là may lắm rồi.”

“Đã chết rồi mà vẫn còn có thể hoạt động được… là một loại bệnh dịch, không phải là ma quỷ gì hết. Em là người theo chủ nghĩa vô thần mà, Lưu Nghiễn.”

“Em thì mong là có… Không phải chứ, đừng như thế mà!” Chiếc Jeep từ từ dừng lại, cuối đường là mấy chiếc xe cảnh sát dàn ngang, đi qua đó là bệnh viện.

Năm sáu viên cảnh sát dùng bộ đàm lớn tiếng trao đổi với nhau, Lưu Nghiễn lái xe lại gần thì một viên cảnh sát chạy tới hô: “Chỗ này bị phong tỏa rồi! Không được đi tiếp!”

Anh ta đập mạnh lên cửa sổ xe, phía trước vang lên tiếng súng chói tai, Lưu Nghiễn nghe mà thấy rùng mình.

Mông Phong hạ cửa kính xe xuống, viên cảnh sát liền cúi người nói: “Quay lại! Tất cả đều quay lại đi!”

Lưu Nghiễn cương quyết: “Tôi nhất định phải qua đó!”

Tiếng súng quét đinh tai nhức óc, viên cảnh sát hét lớn: “Đã chết hết rồi! Những người còn sống đều đã được đưa đi, chỗ đó giờ bị cách ly rồi!”

Cậu run rẩy nhìn chằm chằm vào viên cảnh sát, chú ý tới vết thương nhỏ trên cổ anh ta, miệng vết thương đã bắt đầu đóng vảy.

Trên mặt của viên cảnh sát lờ mờ xuất hiện những vệt vằn có màu nâu tím, anh ta sốt ruột thúc giục: “Quay đầu xe! Mau rời khỏi chỗ này! Chính phủ sẽ nhanh chóng bắt đầu cho sơ tán!”

Phía xa lại vang lên một tiếng nổ lớn, viên cảnh sát không để tâm tới Lưu Nghiễn nữa, giơ tay ra hiệu rồi xoay người chạy về phía phòng tuyến.

Tiếng kêu rên lớn dần, ù ù tựa như tiếng gió thổi, Lưu Nghiễn chợt nhớ tới tiếng ù ù bên kia đầu dây khi nói chuyện với mẹ.

“Mẹ!” Lưu Nghiễn gào khóc, đạp mạnh chân ga, lao tới rào phong tỏa.

“Lưu Nghiễn! Tỉnh táo một chút! Đừng quá xúc động!”

Mông Phong ôm chặt lấy Lưu Nghiễn, ghé sát tai cậu hét lên: “Để anh lái xe! Để cho anh lái xe!”

Lưu Nghiễn đập như điên vào tay lái, còn dùng cả đầu dộng tới, cuối cùng bị Mông Phong đánh mạnh vào gáy, mắt tối sầm đổ vật sang một bên.

Khi tỉnh lại, Lưu Nghiễn đầu tóc rối bù, nằm nghiêng trên ghế phụ lái, ánh đèn vàng vọt từ hai bên đường lướt qua mặt.

Mông Phong cất tiếng: “Em ngủ thêm chút nữa đi.”
Đầu óc chếnh choáng, Lưu Nghiễn hỏi: “Đây là đâu?”

“Trên đường ra khỏi thành phố.” Mông Phong chăm chú lái xe, men theo đường lớn ra khỏi thành phố Z.

“Không về nhà anh thu xếp đồ đạc gì sao?”

Mông Phong lắc đầu, hai mắt Lưu Nghiễn như nhòe đi, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, đường vành đai ba của thành phố Z vẫn như bình thường, siêu thị 24 giờ ven đường vẫn đang mở cửa.

“Có cần thông báo cho họ đi sơ tán không?” Lưu Nghiễn mệt mỏi hỏi.

Mông Phong đáp: “Phía chính phủ sẽ có thông báo thôi, họ đã biết rồi mà. Bây giờ em có xông vào nhà người ta gào ầm lên thì cũng chẳng ai tin đâu.”

Lưu Nghiễn miễn cưỡng gật đầu, cả hai đều né tránh chủ đề nặng nề kia, không ai nhắc gì tới vấn đề bệnh viện và mẹ của Lưu Nghiễn.

Dòng xe mỗi lúc một đông, tốc độ di chuyển dần chậm lại.

Lưu Nghiễn nương theo ánh đèn xe, giở cuốn Sổ tay sinh tồn trong đại dịch thây ma, hỏi: “Anh không muốn tìm ai khác nữa à?”

Mông Phong hờ hững đáp: “Cũng có vài chiến hữu, có điều bọn họ đều không ở thành phố này.”

Lưu Nghiễn mở sách ra đọc.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x